Từ trong văn phòng truyền ra tiếng tranh chấp gay gắt.

Vài phút sau, Đào Nhiên đẩy cửa xông ra, sắc mặt âm trầm.

“Đào Nhiên! Cô quay lại cho tôi!”

“Cô dạo này tính tình càng lúc càng lớn!”

Thanh âm giận dữ của Triệu Phi Vân từ bên trong văn phòng vọng ra.

Các nhân viên bên ngoài nghe thấy đều bất giác quay đầu nhìn. Sắc mặt quản lý Đào không có gì gọi là dễ coi, đôi giày cao gót giẫm mạnh trên nền đá, từng bước từng bước vang lên dồn dập khiến người ta chột dạ run rẩy. Mãi cho đến khi nhìn thấy cô vào thang máy, mọi người mới ăn ý mà thở phào một hơi.

“Má ơi, lòng bàn tay tớ toát hết cả mồ hôi lạnh rồi nè.”

“Ai nói không đúng chớ, hồi nãy tớ còn không dám thở mạnh luôn á.”

“Không biết là vì chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ trong văn phòng dữ vậy ha?”

“Tớ nghe nói Mân Mẫn tỷ giật được bìa tạp chí đầu năm của KUCC.”

“Bìa đầu năm KUCC không phải vẫn luôn là Hi Hi tỷ bên đó đang theo à?”

“Nhưng tớ thấy có gì đó không đúng lắm. Mân Mẫn tỷ với Hi Hi tỷ cạnh tranh tài nguyên đâu phải ngày một ngày hai, trước giờ cũng chưa từng thấy quản lý Đào vì chuyện này mà cãi nhau tay đôi với Triệu tổng bao giờ nha?”

“Cái này thì không rõ lắm. Chứ mà có thể khiến quản lý Đào trở mặt, chắc cũng chỉ có thể là vì Hi Hi tỷ thôi.”

Đào Nhiên vừa ra khỏi thang máy liền đụng mặt La Phần — người đại diện của Phó Mân Mẫn. 

Lộc Hi với Phó Mân Mẫn vốn chẳng ưa gì nhau, người đại diện của hai người cũng chẳng hòa thuận cho nổi. Huống chi ân oán giữa họ, nào phải chuyện ngày một ngày hai.

“Đến sớm vậy, Đào tỷ.” La Phần mỉm cười, vẻ ngoài lễ độ bắt chuyện với Đào Nhiên.

Khóe môi Đào Nhiên nhếch nhẹ, “Ừ, sớm.”

“Nghe nói Đào tỷ lại cãi nhau với Triệu tổng?”

“Tai mắt của cô cũng linh thật đó.” Giọng điệu Đào Nhiên mang theo châm chọc.

La Phần vờ như không hiểu hàm ý cay độc kia, giả bộ thân thiết: “Ai ya, Đào tỷ, chẳng lẽ là vì vụ bìa đầu năm của KUCC mà cãi nhau với Triệu tổng hả? Tuy rằng có hơi ngại, nhưng cũng chẳng còn cách nào, bên KUCC cuối cùng vẫn chấm trúng Mân Mẫn nhà chúng tôi.”

Đào Nhiên liếc cô ta một cái, khóe môi nhếch lên cười lạnh.

La Phần nhìn theo bóng lưng Đào Nhiên rời đi, trong lòng thấy khó hiểu — tiếng cười lạnh kia là có ý gì? Là bị cô nói trúng tim đen nên mới giận dữ?

Sáng sớm, Tặng Tặng mang bữa sáng đến. Vừa mở cửa đã nghe tiếng nước trong phòng tắm vọng ra. Cô đặt đồ ăn lên bàn trà, rồi gọi vọng vào trong.

Lộc Hi rất nhanh bước ra, chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, tóc đen buộc hờ ra sau đầu, làn da trắng nõn không tì vết, nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt một cách yên lặng, không chút sinh khí.

Tặng Tặng hỏi: “Hi Hi tỷ, tối qua không ngủ được à?”

Lộc Hi hỏi ngược lại: “Trông sắc mặt chị tệ lắm sao?”

“Một chút.” Tặng Tặng đáp thật thà.

Lộc Hi khẽ cười, “Thật ra ngủ cũng không tệ lắm.”

Sáng nay họ có chuyến bay lúc 9 giờ, xóc nảy mấy tiếng đồng hồ mới về đến Hoành Điếm. Không ghé khách sạn, cả đoàn trực tiếp chạy thẳng đến phim trường.

Trên đường đi, Đào Nhiên gọi điện tới.

“Đến Hoành Điếm an toàn rồi chứ?”

“Đến rồi, bây giờ đang trên đường tới phim trường.”

“Vậy là tốt. Chăm chỉ quay phim, cũng nhớ ăn uống đầy đủ.”

Lộc Hi “ừ” một tiếng.

“Vậy thì thôi, chị cúp—”

“Đào tỷ.” Lộc Hi ngắt lời, “Chuyện bìa đầu năm của KUCC…”

Đào Nhiên đáp thẳng: “Bên đó đã chốt Phó Mân Mẫn rồi.”

Lộc Hi im lặng vài giây, rồi khẽ nói: “Em xin lỗi.”

“Em xin lỗi cái gì?” Đào Nhiên hỏi lại, “Ngay từ đầu bên KUCC cũng chưa từng xác nhận chắc chắn là chọn chúng ta. Trước khi hợp đồng chính thức được ký, mọi chuyện đều có thể thay đổi. Huống hồ, ngoài KUCC ra, chúng ta đâu phải không còn lựa chọn nào khác.”

Lộc Hi nhấp nhấp môi, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

“Được rồi, không nói chuyện với chị nữa, bên này cũng đang vội, vẫn là câu cũ, ăn cơm cho tốt nhé.”

……

Tháng Giêng sắp đến, Tết Nguyên Đán gần kề, gió tuyết không ngừng rơi. Ở Hoành Điếm, nhiều đoàn phim đã đóng máy, nghỉ về nhà, chỉ còn vài đoàn phim vẫn duy trì lịch quay, trong đó có đoàn phim của Lộc Hi.

Lộc Hi ngồi trong xe bảo mẫu, cùng Thẩm Huệ Tâm nhắn tin qua điện thoại.

“Hi Hi, năm nay có về quê ăn Tết không?”

“Đoàn phim chưa nghỉ.”

“Con đã hai năm không về nhà rồi đấy.”

Lộc Hi im lặng một lúc.

Thẩm Huệ Tâm định nói gì đó thì…

“Lạch cạch” — cửa xe mở ra từ ngoài.

“Hi Hi tỷ, đạo diễn gọi chúng ta đi qua.”

Tặng Tặng không để ý Lộc Hi đang gọi điện thoại.

Thẩm Huệ Tâm nghe thấy giọng Tặng Tặng liền nhận ra Lộc Hi phải đi làm, liền chỉnh lại lời mình: “Vậy con cứ đi làm đi, một mình ở ngoài thì nhớ tự chăm sóc bản thân, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”

Thẩm Huệ Tâm cúp điện thoại, thở dài không tiếng động.

Ngồi trên sofa xem TV, Tào Hân Duyệt bỗng thốt ra lời nhạt nhẽo: “Người ta giờ là đại minh tinh, ngày ngày vội kiếm tiền, làm gì còn thời gian về nhà ăn Tết?”

Thẩm Huệ Tâm trách móc: “Hân Duyệt, con đừng nói như vậy.”

Tào Hân Duyệt chỉ đáp một tiếng, im lặng không nói thêm.

Tào Hân Duyệt là con gái nhỏ của Thẩm Huệ Tâm và chồng hiện tại, năm nay 17 tuổi, đang học lớp 11.

Thẩm Huệ Tâm lại thở dài, vào bếp.

“Mỗi năm đều ăn sủi cảo nhân thịt heo tề rau tề thái, năm nay con không muốn ăn nữa, con muốn ăn rau cần thịt heo.” Tào Hân Duyệt nói.

Thẩm Huệ Tâm đáp lại trong bếp: “Biết rồi.”

Trong khoảng thời gian này, tuyết mưa đan xen, ướt lạnh rất khó chịu, nhân viên đoàn phim đều bị lạnh buốt đến run rẩy, mặt đỏ bừng vì lạnh. Nhưng hôm nay đoàn phim vẫn náo nhiệt hơn ngày thường, bởi vì hôm nay là ngày 30 Tết, đạo diễn đã phân công đầu bếp nấu sủi cảo, buổi chiều còn cho phép kết thúc công việc sớm hơn hai tiếng.

Tặng Tặng bê chén sủi cảo nóng hổi tới bên Lộc Hi.

“Hi Hi tỷ, sủi cảo đây.”

“ Chị không phải nói không cần lấy cho chị sao?”

“Đây là sủi cảo nhân thịt heo rau tề thái, món chị thích nhất, thử xem đi.” Tặng Tặng nói rồi nhét đũa vào tay Lộc Hi.

Lộc Hi liếc mắt nhìn Tặng Tặng, không thể từ chối.

Tặng Tặng với vẻ mặt mong chờ nhìn nàng, lúc Lộc Hi ăn một cái sủi cảo, nàng nóng lòng hỏi: “Ngon không?”

Lộc Hi nuốt xuống, gật đầu, “Khá ngon.”

Tặng Tặng vui mừng, “Ngon thì ăn nhiều vào, chén này phải ăn hết chứ.”

Nhưng Lộc Hi vẫn không ăn hết chén, chỉ vài cái là cảm thấy no.

Tặng Tặng rõ ràng biết cô không phải no thật, mà là hương vị này không giống trong ký ức của cô

Thẩm Vi Thanh vừa mới trở về nước liền nhận được lời mời Xuân Vãn, nhưng hắn đã lâu rồi không cùng gia đình đoàn viên dịp năm mới, nên đã khéo léo từ chối. Đạo diễn Xuân Vãn cũng hiểu nên không ép buộc thêm.

“Bối Bối, gọi thúc thúc đến đây!”

Tiểu gia hỏa mặc áo bông đỏ rực như một cục bột nếp vui nhộn.

“Cữu cữu thật ngốc !” Một giọng nói dịu dàng từ bên cạnh vang lên, “Bối Bối còn nhỏ, chưa gọi thúc thúc được đâu.”

Thẩm Vi Thanh liếc nhìn đứa cháu nhỏ đang trêu mình, đưa tay đẩy nhẹ vào mũi nó.

Đô Đô bĩu môi.

Tô Vi Sơ bê thức ăn từ bếp đi ra.

Tô Vi Sơ: “Đô Đô, mau lên lầu gọi ba mẹ xuống.”

“Dạ” đôi chân nhỏ Đô Đô lập tức chạy lên lầu.

“Anh, để em ôm Bối Bối nhé?”

“Em ôm đi, miễn nó không khóc là được.”

“Bối Bối thích nhất là tiểu thúc thúc, sẽ không khóc đâu.”

Lời nói vừa dứt thì từ tầng hai truyền xuống: “Mới không phảiiiii! Bối Bối thích nhất là con cơ!”

Tô Vị Sơ nghe được không khỏi lắc đầu cười.

Trong bữa cơm tất niên, Bối Bối ngồi trên đùi Thẩm Vi Thanh, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn cây đũa của hắn, miệng phát ra những âm thanh “A a a”, thậm chí còn dùng tay muốn chạm vào chiếc đũa.

Ứng Yên La lo lắng Bối Bối làm hắn khó ăn cơm, nên nói với Thẩm Vi Thanh: “Vi Thanh, để chị ôm Bối Bối đi.”

Thẩm Vi Thanh lắc đầu: “Không sao, em ôm cũng được, bánh bao nhỏ ôm rất ấm áp.”

Mọi người đều bị chọc cười, cảm giác như tiểu thúc thúc coi Bối Bối là cái túi sưởi di động vậy.

Qua 10 giờ, một số trưởng bối không chịu nổi nữa, nhắc mọi người tự nấu sủi cảo  vào 12h rồi rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Tô Vị Sơ làm đại ca, nhiệm vụ nấu sủi cảo tất nhiên thuộc về hắn.

“Đại ca, phiền anh rồi.” Ngụy Kính Nhất nói, chẳng biết xấu hổ.

Tô Vị Sơ liếc mắt nhìn hắn, “Lại đây giúp tôi.”

Nói rồi kéo Ngụy Kính Nhất vào bếp.

Thẩm Tinh Yểu từ trên lầu đi xuống.

Thẩm Vi Thanh hỏi: “Đô Đô ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi, còn một, hai phải nằm gần Bối Bối mới chịu ngủ.”

Thẩm Vi Thanh cười, “Hai đứa trẻ cảm tình thiệc rất tốt.”

“Em định khi nào thì tiến tổ a?”

Thẩm Vi Thanh tiếp nhận kịch bản《 Vùng đất vô chủ của đạo diễn Hạ Thu Sinh.

Thẩm Vi Thanh đáp: “Ngày ba tháng chín khai máy.”

“Vậy thì còn một đoạn thời gian nữa mới đến.”

Thẩm Vi Thanh gật đầu, “Trong khoảng thời gian này sẽ tận dụng để quay một số tư liệu đại ngôn quảng cáo.”

“Yểu Yểu, Thanh Thanh, lại đây ăn sủi cảo.” Ngụy Kính Nhất bê sủi cảo ra đến.

Thẩm Vi Thanh đáp lại rồi đứng dậy.

……

Cuối tháng 2, sau mấy ngày quay cảnh đêm căng thẳng, Lộc Hi đóng máy.

“Hi Hi tỷ, phía hậu viện hội gửi hoa tươi mừng đóng máy.” Tặng Tặng cầm một bó hoa to trao cho nàng.

Lúc chụp ảnh chung, Lộc Hi tay ôm đầy hoa tươi.

Sau khi chụp xong, Lộc Hi và mọi người rời đoàn phim đi thẳng ra sân bay.

Lộc Hi theo thói quen đăng bài Weibo thông báo đóng máy.

Lộc Hi V: Đóng máy /hoa tươi/

—— Tỷ tỷ đóng máy vui vẻ!

—— Lão bà, em lại gầy rồi! Phải ăn thật nhiều!

—— Nhìn ra rồi! Tỷ tỷ thích hoa tươi của của chúng ta lắm đó!

—— Tỷ tỷ xinh đẹp thật, quay phim vất vả rồi, phải nghỉ ngơi tốt nha!

Đến Bắc Kinh đã là rạng sáng, xe bảo mẫu màu đen chạy vững vàng trên cao tốc. Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thấy một chiếc xe màu trắng quen thuộc — là tư sinh, theo dõi từ Hoành Điếm đến tận Bắc Kinh, đúng là điên rồi.

Tiểu Hi, Tặng Tặng, ngồi yên nha, sau khi xuống cao tốc phía trước, tôi xử lí bọn họ.”

Quả nhiên rời khỏi cao tốc, tài xế tăng tốc.

Chiếc xe màu trắng phía sau như hiểu ý, đuổi theo không bỏ.

Tặng Tặng bực mình mắng: “Đồ điên! Bọn họ cũng điên hết rồi hả!”

Lộc Hi hơi cau mày.

Tài xế dù nói gì thì cũng là người đã đấu trí với đám tư sinh nhiều năm nay, tuy có lúc  hơi gian nan, nhưng cuối cùng cũng thoát được bọn họ. Sau khi thoát khỏi đám tư sinh, trên xe Lộc Hi và Tặng Tặng đều có vẻ không tốt lắm.

Tặng Tặng đưa nước cho Lộc Hi, “Hi Hi tỷ, uống nước đi.”

Lộc Hi uống hai ngụm, cố gắng kìm nén cảm giác không khỏe.

Lời nhỏ: Tô Vi Sơ là trưởng tử, cùng Ứng Thiên La có bộ truyện riêng. Thẩm Tinh Yểu là chị gái sinh đôi với Thanh Thanh, cùng Ngụy Kính Nhất cũng có bộ riêng. 
* Tư Sinh: theo dõi đời tư nghệ sĩ, bám đuôi,... 

** Bản edit còn sai nhỏ nhỏ lắm, sai chổ nào mọi người nhắc mình chỉnh sửa lại nhé. /Yêu Yêu/ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play