Denise trong nháy mắt vui vẻ, nhanh như chớp giật lấy bình sữa dâu tây còn lại, siết chặt trong tay, phảng phất như đang che chở một báu vật hiếm có, vui vẻ nói:
“Đây chính là anh nói đó nha! Bình này cũng thuộc về em, không được giành với em!”
Mã Tu trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ:
“Không ai giành với em đâu.”
An Ngộ thì lại không nói gì thêm, chỉ cười cười:
“Vậy đã như vậy, ngày mai tôi để dành một cái sandwich cho anh nhé Mã Tu, tin là anh nhất định sẽ thích ăn.”
“Úi chà đúng rồi, đừng quên sáng mai tôi cũng muốn số lượng dâu tây tương tự, bây giờ tôi muốn mua một hộp về tự thưởng cho mình.”
Denise gật đầu tỏ ý đã nhớ, sau đó lấy ra một hộp dâu tây đưa cho An Ngộ rồi cười nói:
“Hộp dâu tây này tặng cô, miễn phí coi như lời cảm ơn cô đã cho bọn tôi sữa dâu tây.”
An Ngộ cảm thấy vui mừng:
“Ồ, thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Tôi không khách khí đâu.”
“An Kỳ Nhi, tớ muốn tặng cậu một chiếc sandwich ngon nhất thế giới.”
Vừa đến học viện, Roger liền không thể chờ đợi được mà đem chiếc sandwich mỹ vị mới nhất mình phát hiện ra chia sẻ cho An Kỳ Nhi.
An Kỳ Nhi là cô bé đáng yêu nhất lớp học của bọn họ, thậm chí là toàn bộ Học viện Ôn Tang Lợi.
Cô bé có một đôi mắt đẹp như lam bảo thạch, mái tóc vàng óng dưới ánh mặt trời còn phát sáng.
Mọi giáo viên đều yêu quý cô bé, mọi bạn học đều thích chơi cùng cô bé.
Roger là người hâm mộ số một, toàn bộ Học viện Ôn Tang Lợi không ai không biết chuyện cậu thích An Kỳ Nhi.
Cậu gần như hễ có thứ gì tốt, người đầu tiên nhớ tới tuyệt đối là An Kỳ Nhi.
Cho nên các bạn học vừa nghe Roger lại muốn tặng đồ cho An Kỳ Nhi, đều nhao nhao xúm lại.
“Cái gì cái gì? Roger cậu lại mang thứ gì tốt đến thế?”
“Oa, là sandwich!”
có bạn học mắt tinh đã nhìn rõ thứ trong tay An Kỳ Nhi.
Roger nghiêm túc sửa lại lời hắn:
“Là sandwich ngon nhất thế giới , An Kỳ Nhi, cậu mau nếm thử đi.”
Có người cảm thấy Roger đang khoác lác, xì một tiếng:
“Cái gì mà sandwich ngon nhất thế giới, sandwich nào chẳng có mùi vị đó? Sandwich nào cũng khó ăn như nhau!”
Y Ân vừa ăn hai cái sandwich liền không phục:
“Này Peter, cậu đừng ở đây nói hươu nói vượn, Roger nói đều là thật, cái sandwich này chính là sandwich ngon nhất thế giới, cậu tuyệt đối không tìm ra được loại nào ngon hơn nó đâu, không tin cậu để An Kỳ Nhi nếm thử hương vị sẽ nói cho cậu biết, An Kỳ Nhi xưa nay không bao giờ nói dối.”
An Kỳ Nhi đầu tiên là lễ phép nói lời cảm ơn với Roger, đôi mắt xanh xinh đẹp lóe lên ánh sáng linh động.
Roger nhìn xem, ngượng ngùng gãi đầu:
"Nếu cậu thích, ngày mai tớ lại mua cho cậu. Hôm nay sữa dâu tây bán hết rồi, ngày mai tớ đi sớm một chút, nhất định có thể mua được!"
“Roger cậu thật tốt! Chờ ba ba tớ trở về, tớ sẽ lấy ít đồ chơi tặng cho cậu.”
An Kỳ Nhi đáng yêu cười rộ lên.
Ba ba của An Kỳ Nhi là một thuyền trưởng tàu hàng viễn dương, mỗi lần trở về đều sẽ mang theo rất nhiều đồ chơi kỳ lạ.
“Được rồi An Kỳ Nhi, mau nếm thử cái sandwich đó đi, nếu thấy khó ăn thì tuyệt đối đừng khóc nha.”
Peter thúc giục với vẻ ác ý.
An Kỳ Nhi trước mặt mọi người mở lớp vỏ bọc sandwich, nhẹ nhàng cắn một miếng ! “Roger, cái sandwich này ăn ngon thật đó!”
Được An Kỳ Nhi khẳng định khen ngợi chiếc sandwich, Roger vui đến mức cằm muốn hếch lên tận trời, cậu dương dương đắc ý nhìn về phía Peter:
“Đó là đương nhiên, đồ tớ tặng cho An Kỳ Nhi đều là tốt nhất!”
Peter không ngờ kết quả lại như vậy, dù sao trong nhận thức của cậu ta, tất cả sandwich đều khó ăn.
Cậu ta vẫn không tin trên đời lại có sandwich ngon, nhưng nhìn An Kỳ Nhi vẫn đang say sưa ăn ngon lành, cậu ta lại không nói ra được lời phản bác.
Cậu ta đành phải hung hăng trừng mắt Roger:
“Cậu chờ đấy! Ngày mai tôi cũng phải đi mua sandwich, tôi mới không tin cái trò ma quỷ sandwich ngon nhất thế giới gì đó!”
Roger kỳ thực còn ba cái sandwich, cậu thậm chí có thể lập tức lấy ra một cái để chặn miệng Peter, khiến Peter không thể nói xấu sandwich được nữa, nhưng câụ không nỡ lòng đem sandwich ngon như vậy tặng không cho Peter, ba cái sandwich còn lại là để dành cho bữa trưa và bữa tối của cậu kia mà.
“Cậu muốn mua thì mua, sáng sớm mai tôi đi từ sớm, nếu không gặp được cậu thì chứng tỏ cậu chính là kẻ nhát gan! Chờ ngày mai cậu ăn sandwich, nhất định sẽ phải xin lỗi tôi!”
An Ngộ mua sắm nguyên liệu nấu ăn dùng cho một ngày, đẩy xe đồ ăn về đến nhà.
Cô không hề biết trong Học viện Ôn Tang Lợi trên hòn đảo nhỏ, vì một chiếc sandwich nhỏ bé của cô mà đã dấy lên một trận tranh cãi.
Cô đang đắc ý tính toán lợi nhuận của ngày hôm nay, chuẩn bị làm một bữa trưa thịnh soạn để tự khao mình.
Cô tiện tay đặt hộp dâu tây do Denise tặng lên chiếc bàn thấp trong phòng khách, sau đó đem nguyên liệu nấu ăn đã mua vào bếp, vừa đi vừa tính toán ! Cô làm tổng cộng 22 cái sandwich và 11 bình sữa dâu tây.
Trừ đi 1 cái sandwich và 1 bình sữa dâu tây nàng tự ăn, cùng với 2 bình sữa dâu tây để dành cho vợ chồng Mã Tu, thì tổng cộng đã bán được 21 cái sandwich và 8 bình sữa dâu tây.
Mỗi cái sandwich giá 10 đồng tệ, mỗi bình sữa dâu tây giá 6 đồng tệ, tính ra hôm nay nàng thu được tất cả 258 đồng tệ.
Mới ngày đầu tiên đã bán hết toàn bộ thực phẩm, có thể nói là lợi nhuận khá tốt.
Mặc dù còn một chặng đường dài mới trả hết nợ vay, nhưng cuối cùng nàng cũng đã bước đi đầu tiên dẫn đến thành công!
Sau khi sắp xếp cẩn thận các nguyên liệu nấu ăn, An Ngộ trở lại phòng khách định lấy mấy quả dâu tây ăn, nhưng cô kinh ngạc phát hiện, nhà cô không biết từ lúc nào đã có một tên trộm nhỏ lẻn vào!
Một con thỏ không biết từ đâu xuất hiện đang ngồi xổm trên bàn thấp gặm một quả dâu tây.
Con thỏ ăn rất vui vẻ, ngay cả cái miệng ba cánh cũng bị nước dâu tây nhuộm thành màu đỏ tươi.
An Ngộ trợn tròn cả mắt, động vật ở thế giới này đều ngang ngược như vậy sao?
Con thỏ đang lặng lẽ ăn dâu tây ngẩng đầu nhìn An Ngộ một cái, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra cúi đầu tiếp tục ăn.
An Ngộ đầu óc đơn giản là đầy dấu chấm hỏi.
Cô thử di chuyển, mãi cho đến khi đi tới ghế sô pha, con thỏ đang cắm cúi ăn kia vẫn không có chút phản ứng nào, phảng phất như cả thế giới chỉ còn lại quả dâu tây trong miệng nó.