Đạt Liên Na nghe tính toán của vô, có chút muốn nói lại thôi.
Sandwich loại này thức ăn thông thường ở trên đảo cũng có bán, nhưng không một cái nào là không có hương vị bình thường, thậm chí là khó ăn, nếu như muốn mở tiệm, chỉ e sớm muộn gì cũng phải đối mặt với vấn đề đóng cửa.
Không đợi Đạt Liên Na đáp lại, Y Ân Mẫn Duệ đang cáu kỉnh trước bàn cơm nghe được có đồ ăn ngon, liền ném dao nĩa, "đăng đăng đăng" chạy tới, chen đến trước mặt An Ngộ, dùng ánh mắt tràn ngập khao khát nhìn chằm chằm cái rổ nhỏ trong tay An Ngộ, hỏi:
“Annie, những cái sandwich này đều là tự chị làm sao? Trông có vẻ rất ngon.”
An Ngộ nở nụ cười, từ trong chiếc rổ nhỏ lấy ra một cái sandwich đưa cho hắn:
“Đúng vậy, em muốn nếm thử không?”
Mắt Y Ân bỗng nhiên sáng lên, cậu nhanh chóng nhận lấy sandwich, nói lí nhí tiếng cám ơn rồi "ngoạm" một miếng lớn nhét sandwich vào miệng, Đạt Liên Na căn bản không kịp ngăn cản.
“Ô ô ô! Ngon quá đi !”
Y Ân chỉ kịp thốt lên một câu khen ngợi không rõ ràng, sau đó hoàn toàn đắm chìm trong sự mỹ vị của sandwich, không thể tự kiềm chế.
Đạt Liên Na ở một bên nhìn mà ngây người, mắt mở thật to, vẻ mặt không dám tin:
“Cái này, cái sandwich này ngon đến vậy sao? Y Ân nhà tôi kén ăn đến mức cơm cũng không chịu ăn đâu!”
An Ngộ thỏa mãn nhìn phản ứng của hai người, lại lấy ra một cái sandwich:
“Ăn có ngon hay không, cô tự mình nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?”
Đạt Liên Na vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, cô ấy chậm rãi nhận lấy sandwich, đưa đến bên miệng cắn một miếng nhỏ, hai mắt nhất thời tỏa sáng ! Bánh mì nướng mềm mại kết hợp với phô mai béo ngậy và thịt muối xông khói, còn có cà chua cùng rau xanh tăng thêm cảm giác tươi mát! Khoan đã, ngoài mấy loại nguyên liệu này, còn có một loại hương vị rất kỳ diệu hòa quyện trong đó... Nhưng Đạt Liên Na căn bản không có thời gian suy nghĩ đây là hương vị gì, chỉ cảm thấy mỹ vị lan tỏa trong miệng, khiến cô ấy hạnh phúc nhắm mắt lại.
Trong lúc cô ấy đang tận hưởng mỹ vị, Y Ân đã ăn xong một miếng sandwich, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào chiếc rổ nhỏ đựng sandwich trong tay An Ngộ, không tự chủ được mà nuốt nước miếng ừng ực:
“Annie, em có thể ăn thêm một miếng nữa không?”
An Ngộ cười híp mắt đưa cả cái rổ tới:
“Được chứ, chỗ này vốn dĩ là để cho mọi người mà.”
Vừa dứt lời, An Ngộ chỉ cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, liền nhìn thấy Y Ân vội vàng để lại một câu "Cảm ơn Annie" rồi ôm lấy cái rổ chạy biến vào trong phòng.
Đạt Liên Na vừa mới ăn xong một miếng sandwich, còn đang muốn mút ngón tay để tận hưởng dư vị, ai ngờ lúc này sandwich đã không còn tăm hơi, cô ấy trừng to mắt, gầm lên một tiếng:
“Y Ân! Con chừa lại cho mẹ... không đúng, chừa lại cho ba con một miếng sandwich!”
An Ngộ nhìn hai mẹ con trong phòng còn náo nhiệt hơn cả lúc nãy, bất đắc dĩ cười cười rồi rời đi.
Bất tri bất giác cũng đã đến giờ cơm tối, nguyên liệu nấu ăn dư thừa đều đã được dùng để thử làm sandwich, còn lại sandwich cũng đều đã đưa cho gia đình Đạt Liên Na, nhận được phản hồi rất tốt, trong lòng An Ngộ rất vui, nhân lúc chợ phiên còn chưa tan, cô dự định đi chọn mua một chút nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.
Chợ phiên buổi chạng vạng chỉ có lác đác vài người, An Ngộ thong thả dạo bước, trong đầu lại không ngừng tính toán chuyện buôn bán cho ngày hôm sau.
Mua một ít nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối từ mấy quầy hàng, An Ngộ vừa hay đi dạo đến trước một tiệm trái cây.
“Chào buổi tối Denise, hiện tại có loại trái cây nào đáng để giới thiệu không?”
Denise là bà chủ tiệm trái cây, cô ấy cùng chồng là Mã Tu cùng nhau kinh doanh một vườn trái cây, hai người vốn dĩ đều là NPC cố định trong trò chơi này.
Nghe An Ngộ hỏi, Denise còn chưa kịp mở miệng, Mã Tu ở bên cạnh đã hừ một tiếng, ngạo nghễ nói:
“Giới thiệu? Không có gì để giới thiệu cả, trái cây trong tiệm chúng tôi loại nào cũng là phẩm chất tốt nhất, cô cứ tùy tiện mua cũng không sợ thiệt, không ngọt không lấy tiền!”
“Vậy sao.”
An Ngộ gật gật đầu, nghiêm túc chọn lựa trái cây.
Đúng như lời Mã Tu nói, trái cây trong tiệm của bọn họ có phẩm tướng thuộc hàng thượng hạng, An Ngộ bị những quả dâu tây đỏ mọng, được xếp ngay ngắn, căng tròn như ngọc hấp dẫn.
Những quả dâu tây ấy đỏ rực, nhìn qua là biết đã chín mọng, ngọt đến tận đáy lòng, huống chi mỗi quả đều có kích thước đồng đều, nếu đặt ở thế giới cũ của cô, quả thực có thể dán nhãn hiệu trái cây đặc cấp để tiêu thụ!
Trong lòng An Ngộ khẽ động, mở miệng nói:
“Tôi muốn mua một ít dâu tây và xoài, ngoài ra, tôi hy vọng có thể đặt trước một thùng dâu tây, sáng mai tôi sẽ đến lấy.”
Denise nghe cô nói vậy lập tức trợn mắt há mồm:
“Cô, cô nói không sai chứ? Hay là tai tôi có vấn đề?”
Ngay cả Mã Tu cũng lộ vẻ mặt bất ngờ:
“Cô thật sự muốn đặt trước một thùng dâu tây? Một mình cô ăn không hết nhiều như vậy đâu? Hay là định mua đi tặng người? Tôi nói cho cô biết nhé, nếu cô ăn không hết làm hỏng dâu tây, tôi sẽ cho cô vào sổ đen của tiệm, sau này sẽ không được đến tiệm chúng tôi mua trái cây nữa đâu.”
An Ngộ ung dung cười:
“Yên tâm, tôi không làm vậy đâu, hai người cứ chờ xem, sáng mai bảy giờ tôi sẽ đúng giờ đến lấy hàng.”
An Ngộ sau khi về đến nhà, đem những nguyên liệu cần dùng cho bữa tối để riêng ra, còn lại đều cất vào tủ lạnh.
Dù sao cô ăn cơm một mình, cũng không cần làm món gì quá phức tạp, cô dự định làm một phần mì Ý thăn bò sốt tiêu đen coi như là bữa tối đầu tiên.
Thịt bò bít tết cắt thành sợi, cho gia vị vào ướp, cà rốt và ớt chuông thái sợi, đun nước luộc mì, mì luộc khoảng hơn mười phút thì vớt ra, xả qua nước lạnh rồi để riêng.
Bắc nồi lên bếp, cho dầu ăn vào, trước tiên cho cà rốt vào phi thơm, sau đó cho thăn bò đã thái vào xào đến khi tái chín.
Lúc này, trong bếp đã tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn.
Cho ớt chuông thái sợi và mì vào cùng, lại thêm thật nhiều bột tiêu đen cùng các loại gia vị khác, đảo xào vài lần.
Chỉ trong chốc lát, mì và thịt bò đã quyện đều nước sốt, mùi thơm nức mũi.
Bụng An Ngộ bị mùi thơm này quyến rũ kêu lên một tiếng "ọc ọc", vội vàng tắt bếp, múc ra đĩa.
An Ngộ nếm thử một miếng thăn bò trước, vừa đưa vào miệng, thịt mềm mượt, mùi thơm đặc trưng của thịt bò hòa quyện cùng vị cay nồng của tiêu đen càng làm tăng thêm hương vị, lại gắp một nĩa mì, cuộc sống tốt đẹp cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đã bao lâu rồi cô không được ngồi xuống ăn một bữa tối tử tế như thế này?
An Ngộ trong lòng sinh cảm khái, tràn ngập mong đợi và lên kế hoạch cho cuộc sống mới tốt đẹp sắp tới.
Ngày đầu tiên buôn bán, cô vốn chỉ định bán sandwich để thăm dò thị trường, nhưng sau khi đi dạo qua cửa hàng trái cây, cô lại đột nhiên nghĩ ra, bộ dụng cụ nhà bếp mà hệ thống cung cấp không thể thiếu máy xay sinh tố, hay là làm thêm một ít sữa lắc để bán nhỉ?