Âu Văn nghe những lời này liền muốn bật cười: “Rốt cuộc là ai đang chiếu cố ai vậy Áo Lệ Phất? Em ăn của anh, ở của anh mà còn có thể tính là chiếu cố anh à?”
Sau khi hoạt động khánh điển của đế quốc kết thúc, Âu Văn quyết định tạm thời ở lại đảo Vong Ưu, thế là mua một căn nhà rồi dọn ra khỏi quán trọ.
Áo Lệ Phất đến sau thì ở lại đây, đã năm ngày rồi mà vẫn chưa có ý định rời đi.
Đôi mắt to của Áo Lệ Phất đảo một vòng, vẻ mặt ngay lập tức chuyển sang ngây thơ vô tội, nàng đặt ly kem trong tay xuống, níu níu vạt áo Âu Văn, giọng vô cùng đáng thương nói: “Ca ca, anh cứ để em ở lại đi mà, anh viết thư cho mẹ, em ở đây chơi thêm mấy ngày... không phải, chơi mấy tuần, được không?”
“Em còn muốn chơi mấy tuần à?”
Âu Văn thảnh thơi ngả người trên chiếc ghế dựa khác, ung dung nói: “Được thôi, trả lại cho anh món non trâu tứ phương mà em cướp của anh trước đó đi.”
Áo Lệ Phất tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Món non trâu tứ phương đó em ăn hết rồi! Sao anh lại tính toán chi li như vậy, mời anh ăn một cái khác là được chứ gì!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play