Thành phố Nam Đảo, Viện Điều Dưỡng Hải Giác.
Trong phòng điều khiển, một đoạn video đang được phát trên màn hình lớn.
Ánh sáng u ám, mờ ảo phủ khắp khung hình, bầu trời xám xịt như bị nhuộm tro tàn.
Những cơn sóng lạnh lẽo liên tục vỗ vào bờ biển, như thể có một sinh vật kỳ dị nào đó sắp xé tan màn đêm, lặng lẽ bơi vào đất liền.
Một con tàu dò xét cỡ lớn đang chầm chậm cập bờ.
Qua màn hình theo dõi, nhóm binh lính đứng đầu tàu đột nhiên ngừng trò chuyện, dường như đã nhìn thấy một thứ gì đó khiến người ta kinh hãi.
Chỉ nghe thấy hai tiếng la thất thanh vang lên hỗn loạn.
“Rút vào khoang!”
“Mau rút vào khoang tàu!”
Nhưng đã quá muộn.
Ngay giây tiếp theo, toàn bộ con tàu rung lắc dữ dội, rồi như thể bị một thứ gì đó khủng khiếp dưới lòng biển đánh gãy ngang.
Chiếc tàu vỡ vụn, chìm xuống với tiếng nổ ầm vang trời.
Trong video, chỉ còn vang vọng những tiếng kêu cứu chói tai.
“Gọi cứu viện!”
“Mau gọi cứu viện!”
…
Đoạn video này đã được phát lại hơn hai mươi lần, nhưng mỗi lần đều khiến người ta rùng mình kinh hãi.
Nếu phóng to hình ảnh từng khung hình một cách liên tục, trong bóng tối có thể nhìn thấy.
Tại thời điểm 1 phút 20 giây, có một bàn tay tái nhợt bám lấy mép tàu.
Tại thời điểm 1 phút 32 giây, một bóng người lờ mờ xuất hiện.
Cái thứ được cho là "quái vật dưới đáy biển" kia, thực chất… lại là một con người.
Nhưng dù ở thời đại năm 3036, thời đại mà loài người đã phát triển năng lực tinh thần. Và sức mạnh ý chí vượt trội, thì việc dùng tay không xé đôi một chiếc tàu bọc giáp vẫn là điều quá sức tưởng tượng.
Như vậy, liệu có thể gọi đó là “người” nữa không?
---
Trong phòng điều khiển, không khí trầm mặc đến nghẹt thở.
Cuối cùng, một người đàn ông đeo kính, khoác áo blouse trắng lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Anh ta đã không còn nhân tính.”
“Chúng ta cần tiến hành tiêu diệt nhân đạo đối với anh ta.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh cũng lo lắng lên tiếng: “Vùng cấm lại nằm sát trung tâm thành phố như thế, quá nguy hiểm. Chúng ta không thể giữ số 001 ở đây được!”
Tiếng nói vừa dứt, một người mặc quân phục là Alpha phía đối diện liền lạnh giọng cười khẩy.
“Mấy người nói nghe thì dễ, có biết giết được anh ta là chuyện khó đến mức nào không?”
Không khí trong phòng điều khiển lập tức căng thẳng như thuốc súng sắp bùng nổ.
Từ nửa năm trước kể từ khi bệnh nhân số 001 tỉnh lại tại khu cấm của Viện Điều Dưỡng Hải Giác, những cuộc tranh cãi như thế này chưa từng dừng lại.
Mới đầu, ai cũng biết thân phận của số 001 rất bí ẩn, chỉ phục tùng mệnh lệnh từ Liên Bang và chưa từng than phiền điều gì.
Thế nhưng, khi phát hiện mức độ nguy hiểm vượt ngoài dự đoán, mức độ uy hiếp mà 001 mang lại khiến mọi người dần hoảng loạn.
Giá trị cảnh báo không ngừng bị nâng cao, áp lực tinh thần đè nặng lên từng người, khiến nội bộ chia làm hai luồng ý kiến đối lập.
Một bên cho rằng nên tiêu hủy số 001 để loại bỏ hoàn toàn mối nguy hiểm, đồng thời không hiểu vì sao Liên Bang lại để một kẻ nguy hiểm như vậy ở Viện Hải Giác.
Bên còn lại thì kiên quyết giữ vững mệnh lệnh từ Liên Bang, không chịu tiết lộ danh tính thật sự của 001, chỉ mơ hồ nhấn mạnh rằng, không được động đến anh ta.
Tiếng tranh cãi vẫn không ngừng vang lên trong phòng.
Viện trưởng Khâu với mái tóc đã điểm bạc, im lặng đứng nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ.
Ông nhớ đến một đêm mưa mười năm trước.
Mười năm trước, ông Khâu chỉ là một người gác cổng tầm thường.
Lúc ấy, ông vừa được điều gấp từ một viện nghiên cứu khác đến đây và đó cũng là lần đầu tiên ông gặp số 001.
Ngay thời khắc ấy, ông bàng hoàng phát hiện ra, người mà mình phải trông coi sau này. Lại chính là trụ cột tinh thần của cả Liên Bang, người từng giữ vai trò Lãnh đạo Tối cao, Chúc Diên.
Tuy nhiên, người người lại gọi anh bằng một cái tên khác, Nguyên Huân.
“Nguyên Huân” nghĩa là “kẻ tiên phong”, người đã từng băng qua vùng ô nhiễm chết chóc, mở đường cho sự phát triển của Liên Bang.
Dần dần, cái tên thật bị lãng quên, chỉ còn lại danh hiệu “Nguyên Huân” như một biểu tượng.
Cho đến tận bây giờ, phần lớn người dân Liên Bang đều tin rằng Nguyên Huân đã rút lui khỏi sân khấu, sống ẩn mình tại một căn cứ bí mật nào đó để dưỡng thương.
Không ai có thể ngờ được rằng, vào cái đêm mưa mười năm trước, đó lại là lần cuối cùng Nguyên Huân xuất hiện trước công chúng.
Ngay khi người đàn ông cao lớn ấy lộ diện, vô số vũ khí đã lập tức chĩa thẳng vào anh.
Từ trong một góc, Viện trưởng Khâu nhìn thấy Nguyên Huân bình thản tháo găng tay của mình.
Găng tay vừa rơi xuống, những đường gân màu xanh tím hiện rõ, tỏa ra cảm giác về một nguồn sức mạnh đáng sợ.
Răng nanh nhô ra, mái tóc ngắn màu bạc chậm rãi nhưng kỳ dị mà dài thêm, đôi mắt xám xanh tuyệt đẹp dần bị bóng đen xâm chiếm.
Còn ở vùng bụng và eo, theo từng bước chân anh di chuyển, từng lớp vảy sáng lấp lánh bắt đầu lan ra.
Một sinh vật nửa người nửa quái vật, kỳ dị mà lại tuyệt mỹ.
Cảm giác như thể anh vốn chỉ nên tồn tại trong những truyền thuyết cổ xưa đầy huyền bí.
Anh bình tĩnh bước vào lồng sắt khổng lồ kia, và để lại mệnh lệnh cuối cùng: “Đưa tôi đến nhà giam Hải Giác.”
Mười năm trước, cũng trong đêm mưa ấy, một chiếc lồng sắt khổng lồ bị vận chuyển bằng trực thăng, với 500 lính đặc nhiệm hộ tống, tiến về nhà giam Hải Giác.
Không ai có thể tưởng tượng nổi, âm thanh va chạm dồn dập bên trong như thể có một con mãnh thú kinh hoàng đang giãy giụa, lại đến từ chính người đó.
Từ đó, toàn bộ vùng biển đá ngầm phía bắc thành phố Nam Đảo bị phong tỏa.
Một khu vực rộng lớn bị đánh dấu là “vùng cấm”, thiết lập nhiều lớp cấm nghiêm ngặt.
Từ năm 3025 đến 3035, vùng biển u tối ấy hoàn toàn im lặng, không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Nhà giam Hải Giác dần được đổi thành viện điều dưỡng Hải Giác. Người gác cổng năm đó, giờ đã là "Viện trưởng Khâu".
Cho đến tháng trước, một tiếng còi báo động chói tai xé toạc bầu trời.
Anh đã tỉnh lại.
Mười năm trôi qua, tinh thần lực bạo loạn đã biến người từng là truyền kỳ của Liên Bang thành một con quái vật đáng sợ.
Thế nhưng, tất cả những chuyện đó đều đã bị xếp vào danh mục cơ mật tuyệt đối.
Thân phận "001", cùng toàn bộ lịch sử của viện điều dưỡng Hải Giác, đã bị che giấu và lãng quên.
---
Cuộc tranh cãi vẫn tiếp diễn.
“Bất kể anh ta từng là ai, từng có công lao lớn đến đâu thì với tình trạng bây giờ, còn có thể xem là con người nữa không?”
Câu nói vừa dứt, một nhóm Alpha trong quân phục lập tức đứng bật dậy.
Người cầm đầu siết chặt tay, gân xanh nổi bật, suýt chút nữa đã rút súng.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, gần như sắp nổ tung, thì Viện trưởng Khâu bình thản lên tiếng.
“Chuyên gia từ thành phố Yến sắp đến rồi, đừng làm loạn.”
Phòng họp nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Thật ra ai cũng hiểu rõ, có cãi nhau gay gắt đến mấy cũng vô ích. Họ buộc phải làm theo chỉ thị từ cấp cao nhất của Liên Bang.
Nhưng dưới áp lực tinh thần quá lớn, cảm xúc của họ cũng cần một nơi để trút ra.
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng điều khiển. Chỉ còn lại Viện trưởng Khâu với mái tóc đã điểm bạc.
Ông khẽ thở dài một tiếng, vừa định rời đi thì màn hình giám sát bỗng thay đổi hình ảnh.
Ánh mắt Viện trưởng Khâu lập tức khựng lại, trên màn hình, một bóng người xuất hiện.
Cách xa mười năm, nhưng ông vẫn nhận ra người ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh có thân hình cao lớn vượt xa người thường.
Từng giọt mưa rơi lách tách xuống người anh, chảy trượt qua phần mang tai sau có màu lam nhạt, trong suốt như vây cá đang khẽ mở ra rồi khép lại.
Thứ khiến người ta kinh ngạc hơn cả là, dưới lớp tóc bạc ướt sũng vì mưa kia, chính là một chiếc đuôi cá tuyệt đẹp.
Đẹp đến ma mị, xen lẫn một chút quỷ quyệt khó tả.
Như cảm nhận được ánh nhìn, anh chậm rãi quay đầu lại. Đường nét nơi cằm sắc sảo đến mức hoàn mỹ.
Chỉ là…
Đôi mắt anh không có tròng đen.
Chỉ là một khoảng tối đen sâu hút.
Chỉ liếc nhìn qua màn hình giám sát, Viện trưởng Khâu đã sững người tại chỗ, trong đầu lập tức vang vọng lại câu nói vừa rồi.
“Anh ta... hiện giờ còn được xem là con người sao?”
Tách!
Một tiếng khô khốc, tín hiệu giám sát mất kết nối.
Căn phòng điều khiển lập tức chìm vào một giây yên lặng, rồi sau đó tiếng còi báo động vang lên chói tai!
Người khác có thể không biết, nhưng Viện trưởng Khâu rất rõ, khu vực cấm, thậm chí toàn bộ viện điều dưỡng Hải Giác được xây dựng không phải để bảo vệ anh, mà là để bảo vệ những người bên ngoài.
Tuyệt đối không được để anh thoát ra ngoài!
“Nhanh! Bất kỳ ai ở gần khu vực cấm lập tức sơ tán khẩn cấp!”
“Mau chóng điều chuyên gia từ thành phố Yến tới! Phải lập tức ổn định được Số 001!”
…
…
Ngày xuân, mưa tuôn như trút. Phòng cấp cứu của viện điều dưỡng Hải Giác bật đèn sáng rực.
Đã bước sang thế kỷ 30, loài người đã khai phá được sức mạnh tinh thần cùng với đó là tinh thần thể, mở ra một lĩnh vực hoàn toàn mới về tiềm năng cơ thể.
Nhưng đi kèm với nó, lại là bệnh tật.
Người có năng lực tinh thần càng mạnh, càng dễ bị bùng phát tinh thần lực, mà một khi tinh thần lực bùng nổ đến một mức nhất định, cơ thể sẽ dần cuồng loạn.
Trong nhiều trường hợp, người bệnh sẽ tử vong chỉ trong vòng mười năm.
Oái oăm thay, những người có tinh thần lực mạnh lại thường là nhân tài chủ chốt của đất nước, đặc biệt là binh lính tiền tuyến ở các khu vực ô nhiễm.
Họ là những người dễ gặp biến cố nhất. Từ đó, các viện điều dưỡng và chuyên viên trị liệu tinh thần ra đời đúng lúc.
Viện điều dưỡng Hải Giác là nơi tiếp nhận và điều trị những bệnh nhân nguy hiểm, cực đoan và cuồng loạn nhất của toàn Liên bang.
Lúc này, tại phòng trà khoa cấp cứu, các trị liệu sư Alpha đang trò chuyện cùng nhau.
Không rõ là do điều gì, họ bất giác đồng loạt nhìn qua tấm kính lớn về phía một bóng dáng mảnh mai.
Hầu hết Alpha đều có khí chất lạnh lùng, sắc sảo. Nhưng Thư Đường lại là một ngoại lệ hiếm hoi.
Đôi mắt cô tròn xoe như mắt mèo, ngập nước long lanh. Đuôi mắt hơi cong lên trông dịu dàng, khuôn mặt mang màu hồng nhạt của đầu xuân, đẹp tựa đóa hải đường còn đọng sương sớm.
Nói sao nhỉ, ngoại hình của cô quá giống một Omega.
Nhưng thực tế thì, Thư Đường không chỉ là một Alpha chính hiệu mà còn sở hữu tinh thần lực cấp SSS, khiến cô trở thành người đứng đầu danh sách các Alpha độc thân ưu tú.
Liên bang đã chủ động ghép đôi cô với một Omega xuất sắc không kém.
Thật sự là vừa khiến người ta ganh tị, vừa khiến người khác nghẹn lời.
Có người nhịn không được lên tiếng chua chát: “Cô ấy như vậy, chẳng lẽ không khiến mấy Omega nhỏ xiêu lòng sao?”
“Hơn nữa gia thế cũng cách biệt. Nói thật thì, nhà cô ấy cũng chỉ là trèo cao thôi.”
“Chỉ có điều... nghe nói vị hôn phu của cô ấy sức khỏe không tốt lắm. Có thể là vì quá yếu đuối nên mới chọn một người như cô ấy?”
Thư Đường không nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, cô chỉ chú ý đến đám Alpha ở khoa cấp cứu đang nhìn mình chằm chằm.
Cô cởi áo blouse trắng, len qua đám đông rồi đi về phía khu ngoại khoa cấp cứu.
Khuôn mặt nghiêng tinh xảo của cô hoàn toàn không ăn nhập với những Alpha xung quanh, như thể trong rừng thép chợt mọc lên một đóa hoa hải đường.
Cô thầm nghĩ: Mấy người nhìn gì mà nhìn, sáng nay tôi chỉ tranh được hai cái đùi gà to trong căn tin thôi mà. Muốn trách thì trách mấy người cao quá, chen không nổi vào khuỷu tay người khác để giành cơm chứ sao!
Đây là năm thứ 20 kể từ khi Thư Đường xuyên đến thế giới này, cô đã quen với việc bị đủ kiểu người đánh giá kỳ lạ.
Lúc vừa xuyên qua, cô cũng không biết bản thân thuộc loại nào trong hệ ABO, vì nghe nói phải đến năm 16 tuổi mới phân hoá.
Trong thế giới ABO, mỗi đứa trẻ sinh ra đều như một chiếc hộp bất ngờ, không biết bên trong là gì.
Dù vậy, trẻ nhỏ thường có một vài biểu hiện để suy đoán. O thường có tính cách trầm tĩnh, thích đọc sách vẽ tranh, A thì hay gây gổ đánh nhau.
Còn Beta thì dễ đoán nhất, cứ đứa nào bạn nhìn mà không biết nó là gì, tám phần mười là Beta.
Từ nhỏ, Thư Đường đã không hợp với đám Alpha con nít. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, tỉnh dậy thì ra phơi nắng, ngay cả cách cô ngậm ti giả cũng trông rất tao nhã.
Trong một đám trẻ con nghịch ngợm phá làng phá xóm, cô là một bông hoa nhỏ mềm mại, không gây sự với ai, cũng chẳng chạy nhảy lung tung.
Người lớn trong nhà nói chuyện to tiếng cũng sợ làm cô hoảng sợ.
Lên mẫu giáo, cô không thích gây gổ với bạn học, cũng không thích giật tóc hay chơi trò đánh nhau như đám Alpha con trai.
Trái lại, cô như một thế giới đối lập hoàn toàn.
Nhất là khi lớn lên, gương mặt tròn trĩnh của cô ngày càng xinh đẹp, khiến việc xác định giới tính càng dễ dàng.
Hai đứa Alpha hàng xóm mỗi năm đều đánh nhau chí chóe chỉ để tranh xem ai sẽ cưới được cô sau này.
Mỗi lần đi ngang qua tụi nó sau giờ tan học, Thư Đường đều tò mò hóng chuyện: Đánh nữa đi! Đánh nữa đi!
Tóm lại, từ thầy cô, phụ huynh cho đến người ngoài đường, ai cũng nghĩ Thư Đường lớn lên nhất định là một O ngoan ngoãn đáng yêu.
Nghe nói Alpha thì sức chiến đấu rất mạnh, ý chí cũng cứng cỏi. Còn Omega thì nhạy cảm, yếu ớt nhưng lại có năng khiếu nghệ thuật nổi bật.
Còn Thư Đường, từ bé đến lớn, vẫn luôn cảm thấy bản thân chắc chắn là một Beta chiếm đa số trong dân số.
Vì cô không hung hăng, cũng chẳng nhạy cảm, yêu hòa bình, cơ thể chẳng có biểu hiện gì đặc biệt.
Nhìn kiểu gì cũng giống một Beta bình thường.
Cho đến năm cô 16 tuổi, trong lần phân hoá, kết quả kiểm tra cho thấy cô là một Alpha cấp SSS, loại tinh thần lực mạnh nhất.
Tạm gọi, Alpha siêu cấp vô địch.
Mẹ cô là một Omega điển hình sau khi biết tin con gái là Alpha, lập tức khóc ngất xỉu tại chỗ.
Gia đình cô cũng không thấy việc Thư Đường trông giống Omega hay tính cách như Beta là vấn đề gì nghiêm trọng.
Họ cũng không cảm thấy việc trong nhà có một Alpha như Thư Đường là điều đáng xấu hổ.
Bởi vì tới giờ họ vẫn... quên mất cô là Alpha.
Cho đến vài tháng trước, Thư Đường được hệ thống liên bang ghép đôi với một Omega.
Kết quả này khiến gia đình cô vô cùng hài lòng, không phải vì đối tượng có gia thế tốt, mà là vì... đối phương yếu đến mức chỉ cần gió thổi qua cũng ngã.
Tính cách thì dịu dàng, hiền lành đến mức nổi bật ngay cả trong giới Omega vốn đã mềm mỏng.
Tóm lại, cả nhà cô nhất trí: Thư Đường không thể cưới một người quá mạnh mẽ, vì như vậy rất dễ bị bắt nạt.
Thư Đường đã sửa lại vô số lần: Không phải! Là cưới người ta chứ không phải bị cưới!
Nhưng chẳng ai để tâm lời cô nói.
Đối tượng Omega được ghép đôi hình như có vấn đề nghiêm trọng về tinh thần lực, và trùng hợp thay, đang điều trị tại Viện điều dưỡng Hải Giác.
Mà Omega luôn được bảo vệ rất kỹ, muốn gặp được còn khó hơn lên trời.
Vì vậy, khi biết người kia đang nằm viện tại đó, Thư Đường lập tức bị giục đi “xem mắt”.
Cô cũng thấy không nên chậm trễ, quyết định gặp mặt một lần cho xong.
Tuy nhiên..
Hôm nay, Thư Đường đến không phải để tìm hiểu mà là để huỷ ghép gen.
Cô cầm ô, men theo lối nhỏ đi sâu vào Viện điều dưỡng Hải Giác.
Viện này chia thành 11 khu theo cấp độ nguy hiểm, từ 1 đến 11. Nơi cô làm việc là khu 11, khoa cấp cứu.
Thư Đường đã thực tập ở viện được ba tháng, ngoài khu cấp cứu thì chỉ từng ghé qua nhà ăn và siêu thị, đây là lần đầu cô đến khu khác.
Khu 1 tách biệt hoàn toàn với các khu còn lại, và nằm gần biển. Dưới trời mưa gió, những toà nhà cao lớn trông lạnh lẽo áp lực.
Những người mặc đồ đen dày đặc đang tuần tra, thỉnh thoảng có người gấp rút rút lui ra ngoài.
Mọi việc diễn ra gọn gàng, trật tự, bảo vệ nghiêm ngặt.
Ngay cả lối vào cũng có hai binh lính canh gác.
Thư Đường thầm nghĩ: Làm quá lên rồi đấy!
Cô lấy thẻ nhập mã “01”, rồi bước vào.
…
Trần Sinh đang cau mày nhìn đồng hồ.
Bây giờ đã 15 phút kể từ khi còi báo động phòng không vang lên.
Anh từng là thư ký trong Bộ quân đội, một người trung thành và đáng tin cậy.
Khi nghe tin có vấn đề xảy ra ở khu cấm thuộc Viện điều dưỡng Hải Giác, anh lập tức xin điều về thành phố Nam Đảo để phụ trách an ninh ở đây.
Ngay sau khi còi báo động vang lên, toàn bộ nhân viên và y tá ở khu 01 đã được sơ tán, chỉ còn lại lực lượng đặc nhiệm.
Chuyên gia từ thành phố Yến cũng đã đến, ký giấy sinh tử, sẵn sàng tiến vào khu cấm.
Chỉ còn một chuyên gia chưa tới, không hiểu vì lý do gì.
Trần Sinh đang sốt ruột chờ đợi thì bỗng thấy một người mặc blouse trắng bước tới.
Thật sự là một vệt trắng giữa biển người mặc đồ đen.
Cô đưa thẻ ra, anh vội xem qua, định dẫn cô vào ngay. Nhưng vừa nhìn rõ mặt thì khựng lại, cô gái trước mặt... trông chẳng giống Alpha chút nào.
Gương mặt thanh tú, vóc dáng nhỏ nhắn.
Nhưng ánh mắt anh lướt qua bảng tên gắn trên áo blouse, tinh thần lực cấp SSS.
Trần Sinh yên tâm: “Chờ cô mãi, chúng ta vào thôi.”
Trong khoảng thời gian này, tất cả Alpha được cử vào khu cấm đều mặt tái không còn giọt máu.
Cho dù mặc đồ bảo hộ cấp cao, ngồi trên trực thăng chuyên dụng, cũng không thể xua tan nỗi sợ trong lòng họ.
Nhưng sự bình tĩnh của Thư Đường khiến Trần Sinh phải nhìn cô thêm lần nữa.
Vừa dẫn đường, anh vừa hỏi: “Cô không thấy lo sao?”
Thư Đường thấy nhân viên công tác dẫn mình nhiệt tình như vậy, liền nghĩ chắc là bên đàng trai phái người ra đón đi xem mắt, thế là cô cũng ngoan ngoãn đi theo.
Nghe anh hỏi, cô định đáp rằng mình không lo, nhưng chợt nghĩ: Hôm nay dù gì cũng xem như là đi “xem mắt”, nói mình không hồi hộp có khi lại bất lịch sự?
Thế là cô lễ phép căng thẳng một chút: “Cũng hơi hồi hộp.”
Số 001 sau khi tỉnh lại đã đi dò xét rất nhiều thuyền và trực thăng nhưng đều không thể quay lại.
Mức độ nguy hiểm của khu cấm có thể hình dung được, nếu không vì tình huống quá khẩn cấp, thì cũng sẽ không điều một chuyên gia trị liệu đích thân dẫn đường.
…
Sáng nay, tất cả các chuyên gia đều đã ký cam kết sinh tử, sẵn sàng tuân lệnh vô điều kiện.
Nhưng dù là một Alpha mạnh cỡ nào, khi đến gần vùng cấm cũng đều phải chậm lại vài nhịp.
Chỉ riêng Thư Đường là bước vào không chút do dự, đến cả biểu cảm cũng chẳng thay đổi, thậm chí còn có vẻ sốt ruột hơn cả Trần Sinh.
Trần Sinh không nhịn được hỏi: “Cô không mặc đồ bảo hộ à?”
Thư Đường chỉ đáp gọn: “Không cần thiết.”
Đi xem mắt, mà còn mặc đồ bảo hộ? Vậy thì kỳ cục quá.
Nghe cô nói vậy, Trần Sinh cũng muốn phản bác đôi chút, nhưng lại thôi.
Dù gì thời gian cũng sắp tới, anh không muốn nói lời vô ích, liền vội vàng dẫn cô băng qua hành lang.
Dẫu sao lát nữa vào vùng cấm vẫn còn đồ bảo hộ, đến lúc đó mặc cũng chưa muộn.
Vừa đi nhanh, Thư Đường vừa nghĩ xem nên mở lời thế nào khi gặp người kia.
Dù hôm nay là “xem mắt”, thật ra cô lại có ý định đi tìm đối phương để... hủy bỏ mối ghép đôi gen này.
Không phải vì Thư Đường thấy người kia có vấn đề, mà là bởi vì cô có một “khiếm khuyết” khá nghiêm trọng.
Cô không thể cảm nhận được mùi của pheromone.
Lúc khám sức khỏe ở tuổi 18, bác sĩ đã vỗ vai cô và bảo: “Cố lên, phải kiên cường đấy.”
Thư Đường: ?
Hiểu nôm na thì cái "khiếm khuyết" này chính là, kháng pheromone.
Trong thế giới ABO, pheromone không chỉ là biểu hiện sức hấp dẫn giới tính khác biệt, mà còn là biểu hiện của quyền lực, đặc biệt giữa các Alpha.
Tất cả Alpha đều thích cảm giác “rung chuyển lãnh địa”, dùng pheromone mạnh để trấn áp những Alpha yếu hơn.
Alpha nào mạnh, chỉ cần phóng ra pheromone đủ mạnh, Alpha yếu hơn đều phải phục tùng trong vô thức.
Nhưng Thư Đường là một trường hợp ngoại lệ.
Cô giống như cái... máy lọc tín hiệu di động.
Cô không thể cảm nhận được pheromone ngọt ngào của Omega. Còn khi Alpha khác dùng pheromone để truyền đạt cảm xúc.
Cô cũng sẽ phản ứng cực kỳ chậm, giống như đang sống trong thời đại 5G nhưng vẫn dùng điện thoại cục gạch 2G.
Nhiều lúc, đối phương dùng pheromone dọa cô.
Rồi một ngày sau đó.
Trước khi ngủ, Thư Đường: “Hả? Anh tấn công tôi à?”
Nói vậy để thấy, không tiếp nhận được tín hiệu... cũng có mặt lợi.
Thư Đường thậm chí còn thấy đây là ưu điểm, nhưng nghĩ đến cảnh bác sĩ bảo cô phải “kiên cường”, nét mặt còn đầy vẻ nghiêm trọng như thể cô mắc bệnh nan y, cô cũng hơi mơ hồ nhận ra.
Chuyện này chắc không ổn thật.
Bác sĩ bảo về mặt sinh lý thì Thư Đường không có vấn đề gì. Việc không cảm nhận được pheromone có thể xuất phát từ nguyên nhân tâm lý.
Lý do này, Thư Đường cũng khá đồng tình.
Là một cô gái lớn lên trong thế kỷ 21, dưới ngọn cờ đỏ, bình thường, chính trực.
Cô tuy thân thiết với các Omega như chị em, đối xử ngang bằng với Beta, nhưng thật lòng mà nói, cô rất khó nảy sinh cảm giác yêu đương với một Omega yếu đuối.
Thư Đường không có ý định giấu diếm khiếm khuyết này, và cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Vừa nghĩ đến đây, cô đã được đưa tới cuối hành lang.
Cửa thang máy mở ra, bên trong đã có vài Alpha.
Họ đều cao lớn, khí thế mạnh mẽ, nhưng sắc mặt thì... người thì nhợt nhạt, người thì tái xanh.
Thư Đường với gương mặt hồng hào bước vào, lập tức thu hút vài ánh nhìn.
Nhưng vì không quen biết, nên chẳng ai lên tiếng.
Thư Đường luôn cảm thấy thang máy này chậm một cách bất thường. Nó cứ lặng lẽ đi xuống rất chậm, chậm đến mức kỳ quái.
Bầu không khí cũng trầm hẳn.
Cô có cảm giác tất cả bọn họ đều đang nhìn mình, nhưng đã quen bị người khác đánh giá, nên cô cũng chẳng thấy có gì lạ.
Có lẽ vì chờ thang máy quá lâu, đám Alpha bắt đầu tán gẫu.
Thư Đường vểnh tai nghe, nhưng... chẳng hiểu gì cả.
Dù sao cô cũng chỉ là sinh viên năm ba đang thực tập, không hiểu các tiền bối nói gì cũng là bình thường.
Nhưng rồi đám người kia nói được một lúc, đột nhiên đồng loạt nhìn cô.
Đến lượt Thư Đường góp chuyện rồi.
Thư Đường mỉm cười, vô cùng tỉnh: “Hôm nay gió to thật nhỉ.”
Mọi người: “……”
Thang máy lập tức im lặng như tờ.
Rồi từng người bắt đầu phụ họa: “Nam Đảo mấy hôm nay thời tiết đúng là tệ thật.”
“Chỗ gần biển thì thường vậy.”
Chẳng bao lâu, lại có người hỏi: “Cô có tinh thần thể không? Là dạng gì vậy?”
Gã Alpha da đen cao 1m89 ở bên trái: “Báo đen.”
Chàng trai áo trắng cơ bắp đầy mình bên phải: “Hổ Bengal.”
Chị gái cao 1m85 đứng trước mặt: “Sư tử.”
Đợi tất cả báo cáo xong, họ đồng loạt quay sang nhìn về phía người nhỏ con nhất là cô.
Là người sống sót nhiều năm giữa đám Alpha, Thư Đường tuy đáng yêu nhưng cũng từng bị xa lánh.
Mà thế giới của Alpha thì vốn khắc nghiệt, mạnh được, yếu thua.
May mắn thay, Thư Đường thông minh, đã sớm học được cách sống sót và ngẩng cao đầu giữa rừng mãnh thú.
Đặc biệt khi đối diện với mấy câu hỏi kiểu tinh thần thể của cô là gì, vốn thường dùng để thể hiện sự phân biệt và khinh miệt với Alpha yếu hơn, cô đã tích lũy đầy đủ kinh nghiệm ứng phó.
Thư Đường thản nhiên đáp, nhẹ nhàng như gió xuân: “Cũng là họ nhà mèo giống mấy anh, tinh thần thể của tôi là mèo cam.”
Đám Alpha xung quanh đồng loạt thu ánh mắt lại, gật đầu hiểu chuyện.
Đông Bắc hổ.
Đúng là đừng bao giờ đánh giá Alpha qua vẻ ngoài.
Dáng người nhỏ chút cũng hợp lý thôi, nhỏ thì lanh.
Ngoài hình đáng yêu một chút cũng dễ hiểu, dùng để đánh lừa kẻ thù mà.
Thư Đường đứng giữa đám Alpha có tinh thần thể đều là mãnh thú to lớn, vẫn có thể ưỡn ngực ngẩng đầu, vô cùng tự tin.
Mèo cam cũng là một loại họ nhà mèo nhé!