Tống Nhạc Tiêu gặp một cơn ác mộng. Trong mộng, ba của cậu qua đời vì tai nạn giao thông, mẹ cậu vì quá đau buồn mà không thể gượng dậy nổi. Vốn dĩ thân thể đã mang bệnh, nay càng thêm suy yếu, chẳng bao lâu sau cũng đi theo ba cậu. Trong khoảnh khắc đó nhà chỉ còn lại mình cậu.
Hàng xóm thấy cậu đáng thương, chủ động giúp cậu lo hậu sự cho mẹ.
Trong đó có một thúc thúc đặc biệt nhiệt tình, giúp cậu xử lý rất nhiều chuyện phiền phức, khiến cậu vô cùng cảm kích.
Về sau, người đó nói muốn đưa cậu đi làm giấy chứng tử cho mẹ, rồi kéo cậu lên xe mình.
Xe chạy rất nhanh, dọc đường lao vun vút như bay, suýt chút nữa xảy ra tai nạn.
Cậu không nhịn được mà phản kháng, lại đột nhiên ngất xỉu trong xe.
Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đã ở một nơi xa lạ, tráng lệ lộng lẫy, nhưng bên trong lại toàn là những gương mặt dữ tợn như ác quỷ – trong đó có cả vị thúc kia.
Bọn ác quỷ dùng ánh mắt dâm tà và hung tợn đánh giá cậu, như đang cân nhắc nên xuống tay từ đâu.
Cậu hoảng sợ cực độ, xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị ngăn cản.
Cậu nghe thấy vị thúc đó nói dối là cậu ruột của cậu, rồi đem cậu bán cho tên cầm đầu bọn quỷ để trừ nợ.
Lúc đó cậu mới tỉnh ngộ: thì ra mọi việc trước đây đối phương làm đều chỉ để lừa gạt, nhằm đem cậu đến đây làm vật gán nợ.
Cậu vùng vẫy kịch liệt, nhưng làm sao có thể thoát khỏi lũ quỷ này? Chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta bỏ đi, để lại cậu một mình đối mặt với bầy ma quỷ.
Lũ quỷ □□, lao tới giật quần áo cậu. ( bản raw cũng bị vậy nên mình giữ nguyên)
Cậu tuyệt vọng vô cùng, vừa giãy giụa, không kiềm được nước mắt trào ra như suối.
Lũ quỷ há miệng cười nham hiểm, coi tiếng khóc lóc của cậu như trò vui, mặc kệ cậu chạy loạn trong phòng, cứ như đang chơi một trò chơi mèo vờn chuột.
Cậu dốc toàn lực chạy đến cửa, mở cửa lao ra ngoài, nhưng lập tức bị lạc đường.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông cao lớn, anh tuấn như thiên thần giáng thế, xuất hiện trước mắt cậu.
Cậu lao tới, ôm chặt lấy người đó, khẩn cầu cứu giúp.
Nhưng đối phương lại đẩy cậu ra.
Lũ quỷ càng thêm hưng phấn, xông lên giương nanh múa vuốt về phía cậu.
Cậu tuyệt vọng nhắm chặt mắt, nhưng giây sau lại ngã vào một vòng tay ấm áp. Cậu mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt điển trai như tạc.
Cậu được cứu rồi. Thiên thần cứu cậu.
Thiên thần đưa cậu thoát khỏi động quỷ, đến một nơi thần bí, đặt cậu xuống, mỉm cười đầy an tâm, chậm rãi mở miệng, giọng nói mê hoặc:
“Chào mừng đến với hang ổ của ta.” Rồi hắn cúi người thì thầm bên tai cậu, giọng nói lạnh buốt khiến người rợn tóc gáy: “Đồ ăn ngon của ta.”
Lời vừa dứt, khuôn mặt điển trai trước mắt bỗng biến thành một con quỷ hút máu mọc đầy răng nanh, há cái miệng máu đầy răng lao về phía cậu...
“A!!” – Tống Nhạc Tiêu choàng tỉnh khỏi ác mộng, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Cậu hoảng hốt nhìn quanh – nơi này không phải phòng mình!
Cậu hoảng sợ quay đầu, liền thấy con quỷ hút máu kia – người đàn ông nọ – đang nhắm mắt ngủ bên cạnh mình!
Tống Nhạc Tiêu lập tức muốn bò khỏi giường, nhưng vừa cử động đã thấy một trận đau đớn kịch liệt truyền đến từ thân thể.
Trong khoảnh khắc, đầu óc cậu hiện lên những mảnh ký ức hỗn loạn, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Thì ra, tất cả không phải là mơ.
Cậu bị lừa tới đây, trở thành món đồ chơi của kẻ khác, vất vả lắm mới tìm được người để cầu cứu, vậy mà lại bị người đó… xâm phạm.
Tống Nhạc Tiêu cúi đầu nhìn thân thể đầy vết bầm tím, nước mắt không kiềm được tuôn rơi.
Cùng lúc đó, “quỷ hút máu” – Chu Lĩnh Càng – sau một giấc ngủ ngon lành, từ từ mở mắt, cảm thấy một loại khoái cảm chưa từng có.
Hắn ngồi dậy, đang định duỗi người lười biếng, thì nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ bên tai.
Trong đầu loé lên điều gì đó, hắn lập tức quay đầu lại – quả nhiên, là cậu Omega đêm đó.
Nếu nói đêm đó Omega đã trông đáng thương, thì giờ phút này là thê thảm không nỡ nhìn.
Cậu ôm chăn ngồi, che hơn nửa thân thể, phần da thịt không được che phủ toàn vết tím bầm, môi nứt nẻ, có máu khô dính lại, khuôn mặt trắng nõn đầy nước mắt, đôi mắt đỏ ửng như thỏ con...
Một hiện trường phạm tội sinh động như thật.
Lúc này mà có ai xông vào bắt quả tang tại chỗ thì Chu Lĩnh Càng đúng là cứng họng không cãi được.
Nhưng còn chưa kịp có ai xông vào, thì đã bị một cái tát bất ngờ đánh tới.
“Bốp!” – một tiếng vang giòn giã, Chu Lĩnh Càng lập tức choáng váng.
Quay đầu lại, người ra tay là Omega kia, lúc này đang sợ hãi run rẩy, như thể chính mình cũng không tin là đã dám ra tay.
“Mẹ kiếp!” Chu Lĩnh Càng nhịn không được mắng thô.
Tiếng mắng này làm Tống Nhạc Tiêu sợ run lên, vội vàng rụt tay về, rúc sâu vào trong chăn, ánh mắt vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Ánh mắt đó khiến Chu Lĩnh Càng càng thêm tức.
“Không lý do gì ăn vạ tôi thì thôi, còn dám đánh tôi! Bây giờ biết sợ rồi à?”
Giọng hắn quá hung dữ, Omega sợ đến mức ôm chăn chặt hơn, vài giọt nước mắt lại lăn xuống.
Chu Lĩnh Càng thấy thế, sắc mặt dịu lại một chút – dù gì thì đối phương cũng đã giúp hắn vượt qua kỳ nhạy cảm.
Nhưng hắn lại không nuốt trôi cơn tức này. hắn lớn như vậy, chưa từng bị ai tát, hôm nay lại bị một Omega lai lịch không rõ đánh cho choáng váng.
Nghĩ kỹ lại, đối phương là người của Trần Thịnh? Có khi nào đây là cái bẫy hắn bày ra?
Bình thường hắn rất chú ý phòng ngừa, một Omega bình thường không thể nào khiến hắn phát tình trước. Nhưng Omega này lại làm hắn gần như mất khống chế – mức độ phù hợp tin tức tố giữa hai người chắc chắn rất cao.
Ngay lúc hắn dễ cảm kỳ, lại có một Omega cực kỳ phù hợp đưa tới cửa?
Trên đời làm gì có trùng hợp như vậy!
Nghĩ đến đây, hắn gần như chắc chắn đối phương là người của Trần Thịnh.
Chút xót thương cũng tan thành mây khói, sắc mặt trầm xuống, hắn lạnh lùng nói với Omega đang co rúm trong góc:
“Được rồi, đừng giả vờ nữa. Cậu là người của Trần Thịnh, đúng không?”
Omega sững người, rồi lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, bối rối, phẫn uất, sốt ruột muốn giải thích, vừa “a a” kêu, vừa dùng ngôn ngữ câm điếc ra hiệu.
Chu Lĩnh Càng sửng sốt: “cậu là người câm thật à?”
Omega dùng sức gật đầu, sau đó lại ra hiệu tiếp.
Chu Lĩnh Càng nhíu mày: “Được rồi được rồi, tôi không hiểu ngôn ngữ câm điếc. Bảo Trần Thịnh tự mình đến tìm tôi, tôi muốn xem hắn muốn diễn cái trò gì.”
Vừa dứt lời, điện thoại bên cạnh vang lên. Chu Lĩnh Càng vừa nhìn đã thấy là mẹ mình – Lâm nữ sĩ – gọi tới.
Hắn linh cảm có điều không lành, vừa bắt máy, liền nghe thấy giọng Lâm nữ sĩ:
“Tỉnh rồi.”
Chu Lĩnh Càng tim thắt lại, chưa kịp nói gì, bên kia lại tiếp:
“Omega kia đang ở chỗ con phải không?”
Hắn vô thức nhìn sang Omega bên cạnh – ánh mắt cậu vừa đúng lúc nhìn hắn, sau đó giật mình né tránh.
Bộ dạng có tật giật mình thật không thể rõ ràng hơn.
Chu Lĩnh Càng cười lạnh một tiếng. Bên kia Lâm nữ sĩ tưởng hắn bất mãn, liền gọi thẳng tên hắn, giọng không vui.
Chính hắn còn chưa rõ tình huống, đương nhiên cũng không biết giải thích sao với bà, đành giả vờ ngu: “Omega nào? Có mấy người lận, không biết mẹ nói ai?”
“Chu Lĩnh Càng!” – giọng Lâm nữ sĩ lạnh lẽo – “Giờ là lúc nào rồi mà con còn giở trò!”
Câu này quá quen thuộc. Từ sau khi đi làm, hắn hầu như không nghe lại câu này, suýt nữa quên luôn mình từng có hình tượng thế nào trong mắt bà.
Chu Lĩnh Càng cắn môi, đáp trả: “Trong mắt mẹ, con lúc nào từng đàng hoàng?”
Đầu dây kia im lặng một lát, như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Một lúc sau, Lâm nữ sĩ nói tiếp, giọng không còn lạnh như trước, nhưng cũng không tính là ôn hòa:
“Mấy vụ việc hôm nay được anh con bên kia lo liệu, tạm thời đã khống chế, nhưng chưa giải quyết triệt để. Tiếp theo cần con tự xử lý. Mẹ gọi cho con là muốn gặp Omega kia. Hôm nay, chiều nay. Được không?”
Chu Lĩnh Càng còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, thì đã thấy Omega mặc đồ chỉnh tề, đột nhiên bước tới, giật phắt điện thoại ném xuống đất – “Rầm!”
Hắn đang muốn nổi giận, thì thấy Omega sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy như mắc trọng bệnh.
Chu Lĩnh Càng hoảng hồn, đưa tay sờ trán cậu, rồi lập tức bế cậu lên chạy ra ngoài.
Tống Nhạc Tiêu lần nữa tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ. Trong không khí có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt nói cho cậu biệt đây là bệnh viện.
trong căn phòng này, còn phảng phất đâu đó một mùi hương bạc hà quen thuộc, khiến cậu cảm thấy nghẹt thở, đồng thời khơi lên những ký ức hỗn loạn và đau đớn.
“Dậy rồi?” — Một giọng nói trầm thấp truyền tới từ trên đỉnh đầu, cùng lúc đó là khuôn mặt khiến Tống Nhạc Tiêu sợ hãi xuất hiện trong tầm mắt.
Cậu lập tức phản xạ có điều kiện, kéo chăn trùm kín đầu.
Bên tai vang lên hơi thở không vui của Alpha. Cậu càng run rẩy dữ dội hơn, tay giữ chăn cũng phát run.
Rất nhanh, chăn bị một bàn tay mạnh mẽ kéo xuống.
“Đừng giả vờ ngủ nữa. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” – Giọng điệu của Alpha không mang chút thiện ý nào.
Tống Nhạc Tiêu vừa sợ hãi, vừa tức giận, nhìn đối phương bằng ánh mắt trừng trừng.
“Ngừng giả bộ đi. Nói đi, Trần Thịnh hứa cho cậu cái gì? Đáng để ngươi hy sinh chính mình như thế à?”
Tống Nhạc Tiêu đột nhiên trợn to mắt, ánh mắt mang theo phẫn nộ mãnh liệt hơn cả trước, vừa “a a” phản bác vừa vội vàng ra hiệu bằng thủ ngữ.
Chu Lĩnh Càng mất kiên nhẫn, phất tay: “A a cái gì! Tôi chẳng hiểu cậu đang múa may cái quỷ gì!”
Nói rồi, hắn rút từ túi ra một chiếc điện thoại hoàn toàn mới, ném lên giường, dừng lại ngay trước ngực Tống Nhạc Tiêu.
Tống Nhạc Tiêu sững người nhìn hắn.
“Biết đánh chữ không?” – Chu Lĩnh Càng lạnh lùng hỏi.
Tống Nhạc Tiêu gật đầu.
“Tốt. Cầm lấy ‘chiến lợi phẩm’ của cậu, đem toàn bộ sự thật nói rõ, không sót một chữ.”
Rốt cuộc Tống Nhạc Tiêu cũng hiểu được dụng ý của đối phương. Mặt cậu đỏ bừng, một tay nắm lấy điện thoại, giận dữ quăng mạnh xuống đất.
Chiếc điện thoại mới lăn lông lốc, dừng lại bên chân Chu Lĩnh Càng.
Hắn sững sờ mấy giây.
Nhặt chiếc điện thoại đã bị vỡ, nhìn đi nhìn lại vài lần, ánh mắt hướng về phía Omega trên giường, khoé môi nhếch lên: “Tính tình cũng không nhỏ nhỉ.”
Ngực Tống Nhạc Tiêu phập phồng kịch liệt vì tức giận, ánh mắt tràn đầy phẫn uất và cảnh giác.
Chu Lĩnh Càng cũng nhìn chằm chằm lại, sắc mặt vô cảm.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Tống Nhạc Tiêu.
Cho đến khi hương bạc hà trong không khí càng lúc càng đậm, Tống Nhạc Tiêu cảm thấy ngày càng khó thở, ngực đau nhói, đưa tay ôm ngực, ho từng cơn, sắc mặt tái nhợt.
Chu Lĩnh Càng làm như không có chuyện gì, tùy ý vung tay ném điện thoại vào thùng rác, lạnh lùng nói: “Không uống rượu mời thì phải uống rượu phạt.”
Nói rồi xoay người định rời đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn cậu một cái như ban ân.
Nhưng hắn lập tức dừng bước, Omega trên giường sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, thậm chí bắt đầu run rẩy.
“Không phải chứ, chút tin tức tố vậy mà cũng không chịu nổi?” Chu Lĩnh Càng cau mày, bước nhanh lại gần, đưa tay định kiểm tra.
Nhưng Omega giống như không nghe thấy, tay nắm chặt vạt áo đến phát run, cả người co quắp trong đau đớn, thần sắc vặn vẹo như bị tra tấn.
Chu Lĩnh Càng lúc này mới cảm thấy không ổn, vội vàng ấn chuông gọi y tá.
Y tá chưa kịp tới, người đầu tiên xuất hiện lại là Lâm Không Lan, trưởng khoa tuyến thể, người rất khó gặp trong bệnh viện ngày thường.
“Mẹ?” Chu Lĩnh Càng hoàn toàn trở tay không kịp.
Lâm Không Lan không liếc nhìn con trai lấy một cái, trực tiếp đi thẳng đến bên giường Omega.
Chu Lĩnh Càng biết điều tránh sang một bên, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
Quả nhiên, sau khi kiểm tra sơ qua, Lâm Không Lan đột ngột xoay người, trừng mắt quát lớn:
“Ngay lập tức rời khỏi đây! Trong thời gian ngắn không được phép tới gần phòng bệnh này thêm một bước!”