Kỳ Thâm quay sang nhân viên thu ngân, nói: “Đổi sang loại cỡ lớn, mang đi.”
Nhân viên thu ngân mỉm cười đáp: “Dạ được, cỡ lớn mười tám đồng.”
Kiềm Kiềm dùng cánh tay quàng lấy cổ Kỳ Thâm, mặt mày không tình nguyện, lại lục lọi trong cái túi vải rách tươm của mình moi tiền ra, cái miệng nhỏ chu lên đến mức sắp đủ để treo hồ lô.
Kỳ Thâm xoa mặt hắn, cười cười: “Bảo bối chịu chi.”
Kỳ Thâm chính là loại người nghèo xơ xác, không tiền không vàng, bất kể là lúc còn ở An Thành hay giờ đã đến thành phố ngầm, đều sống nhờ vợ nuôi. Còn miệng thì lúc nào cũng nói muốn nuôi vợ — ai tin thì đúng là ngốc, toàn khoác lác!
Nam Kiềm tuy không có tiền mặt, nhưng cậu có vàng.
Ở thành phố ngầm, một khắc vàng trị giá ba trăm, còn số vàng hắn mang từ An Thành về toàn là loại không nỡ bán. Mỗi món đều là cậu thích — bán cái nào cũng đau lòng. Cứ mỗi lần nhìn mấy đồng tiền giấy đổi được, cậu lại nhớ đến vòng cổ, nhẫn, lắc tay… Nhịn đau lắm mới rút ra được mười đồng, gọi là hào phóng lắm rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT