Kỳ Thâm hạ cửa kính ghế phụ, nghiêng người nhìn tiểu tang thi đang ngủ say trong xe. Làn da trắng như tuyết, ngũ quan xinh xắn, gương mặt mềm mại như bánh bao hấp—mỗi khi nhìn đến lại khiến người ta muốn nhào nặn một phen. Nhớ lại cảm giác mất hồn mất vía không lâu trước đó, trong lòng Kỳ Thâm không khỏi thở dài thỏa mãn.
Hắn vươn tay vào trong, nhẹ nhàng chọc chọc lên gương mặt mềm mại ấy. Chọc một cái, thịt liền lõm vào, so với bánh khoai viên còn đàn hồi hơn. Đứa nhỏ này khi còn sống chắc cũng chẳng ăn được bao nhiêu, cả ngày chạy trốn, chỉ có thể gặm mấy món ăn vặt không dinh dưỡng.
Còn hắn thì khác, da dày thịt béo, ăn gì cũng thành dinh dưỡng.
Bảo bối nhỏ này cần phải được bồi bổ. Nếu không, thịt trên mặt chẳng thể mọc lại được đâu.
Chiều hôm ấy, nhóm người ở bên cạnh nhóm lửa nấu một nồi lớn canh xương hầm. Tư Lăng Mặc bưng một chén đưa sang, nói là cho tiểu tang thi uống. Dù gì cũng chỉ ăn mấy thứ bánh khô lương khô, dinh dưỡng không đủ, không tốt cho cơ thể.
Kỳ Thâm: “……”
Hắn rất muốn cứng rắn đáp lại: Lão tử tự biết nuôi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT