Đêm hạ màn, lạnh lẽo buông xuống tựa như ai đó chìm hẳn vào giấc ngủ, ảm đạm lẫn cô đơn. Sương khẽ ôm lấy màn đêm này, nhưng cái giá rét của nó khiến đêm u buồn da diết hơn. Bản nhạc cổ ở đâu vang lên trong khu ổ chuột ẩm mốc, tiếng rè rè khó chịu cứ triền miên, chẳng ru được ai ngủ, thậm chí đánh thức nỗi buồn đất trời.

Tí tách, từng giọt mưa cứ thế mà rơi xuống, nhẹ nhàng, ấy vậy mà chẳng trầm lặng. Gió quấn lấy mưa, chảy xiết va vào mái tôn, mấy con mèo hoảng sợ cũng kêu lên một tiếng. Cái không sống và cái sống hòa vào nhau, một bản ca buồn không tên.

Đất làm nền, mưa làm nhạc, trời là nhịp còn ai là kẻ ngân nga bản ca này? Có thể là không ai cả, cũng có thể là tất cả, bởi trong ai cũng có một cái kho, khóa kín những nỗi buồn xưa cũ.

Đêm dài lắm mộng, kẻ cười người khóc.
Kẻ lại đau đớn trong vận may trời đất ban tặng.

Tại khu ổ chuột, bóng tối bao trùm lên tất cả, chỉ còn một căn phòng nhỏ tầng ba có ánh sáng mờ nhạt, chỉ chút nữa thôi sợ rằng cũng tắt hẳn. Ở đấy, thiếu niên nhỏ nhắn, tay ôm chặt lồng ngực, đau đớn thở dốc. Khuôn mặt trắng bệch thêm tím tái, môi mím chặt lại đến nỗi máu chảy trên khóe miệng.

Thương Thẩm Minh run lên vài lần, sau đấy cơn co giật ngày một mạnh thêm như ai đó bóp nát trái tim cậu ta rồi sơ sài dán lại. Cậu ta thở mạnh, đôi mắt vẫn cứ nhắm nghiền.

"Đừng... Đừng... Tôi sai rồi, sai rồi..."

Thái dương nhói như ai dùng dao xẻ ra, những mảnh kí ức vụn vặt thế vào đó, còn kèm theo mùi máu tanh tưởi quanh quẩn ở mũi, tiếng cười đùa cợt nhả bên tai. Thương Thẩm Minh bật dậy, tay vẫn ôm lấy lồng ngực mình, đôi đồng tử mở to hết cỡ rung động nhẹ. Đôi mắt đỏ hoe còn đó, nước mắt hòa vào mồ hôi bên má.

Cậu ta như kẻ tâm thần điên loạn, co hai chân lại, cuộn tròn thành một cục trên giường, cơ thể bé nhỏ vẫn không ngừng run rẩy. Hai hàm răng cậu ta cứ va đập vào nhau vang tiếng lạch cạnh, cả khuôn mặt hệt như kẻ dở chết dở sống. Thương Thẩm Minh dẫu có xinh đẹp đến mấy giờ càng khiến người kinh sợ bấy nhiêu, như một thiên thần sa ngã, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Cậu ta vò đầu, không nhịn được cơn đau ập đến liền tự đập đầu mình vào tường, lấy cơn đau đè ép cơn đau. Hàng mi dài chẳng mở nổi, như một con bướm lìa cánh, gào thét trong vô vọng. Thương Thẩm Minh chẳng thể nào bình tĩnh nổi, cậu ta đau đớn đến cùng cực, đến nỗi lí trí chẳng còn, các giác quan khác cũng chẳng hoạt động bình thường nữa.

Cái đau thấu tận tâm can dẫu trên người cậu chẳng có một vết thương nào, chờ một phút hai phút rồi nửa tiếng trôi qua cơn đau mới dịu lại. Tiếng mưa giờ đây phần nào xoa dịu Thương Thẩm Minh, cậu hít một hơi sâu, đôi mắt không tiêu cự, không ánh sáng nhìn thẳng vào hư vô.

Sau đấy cậu cười lớn, cười đến kinh dị. Cậu ôm đầu cười, chẳng vì gì cả, chỉ đơn thuần là muốn cười.

"Tôi không có ý... Không phải tôi... không phải..."

Thương Thẩm Minh chẳng nhận ra mình đang ở đâu cả, cậu ta vẫn đang trong cơn điên của mình. Cậu ta nghĩ mình đang ở một căn phòng hôi thối nào đó sau cái lần bị bạo hành, nằm quanh đống nhầy nhụa tanh tưởi của mấy lão dâm dê, bụng phệ.

Họ nhìn cậu như con điếm rách nát, dục vọng bẩn thỉu chẳng dấu được sau con mắt híp. Khi đó cậu nằm trên đất, như nằm trên đống lửa, chỉ muốn chết quách đi, như một sự giải thoát.

Càng nghĩ đến điều kinh khủng đó, Thương Thẩm Minh càng run lên, cậu vội vàng quấn chăn quanh người mình, chẳng chừa lại một tấc da nào. Bóng tối trùm lấy cậu thêm lần nữa, cậu lại coi đây là sự dịu dàng cuối cùng trước khi địa ngục đến.

‘Cạch’, cánh cửa cũ kỉ mở toang ra, va vào tường một tiếng lớn. Thương Thẩm Minh trong chăn nhắm chặt mắt, móng tay bấm vào da, đến cả hơi thở cũng ngưng đọng.

Cậu sợ, cậu sợ,...

Cao Dung đứng ở cửa, đôi mắt già nua nhìn lên giường sau đấy bà vội chạy đến. Bà dáng người lùn nhưng lại chẳng mập mà gầy trơ xương, khuôn mặt cũng chả xinh đẹp gì, đuôi mày xếch lên vẻ đanh đá, nếp nhăn bên mắt lại càng khiến bà xấu hơn. Bà cất giọng, chua ngoa không giấu nổi, tay xốc chăn Thẩm Minh lên:

"Thẩm Minh! Mày bị cái gì vậy!"

Đôi mắt vốn chìm vào hư không chẳng rõ hồn của Thẩm Minh bất động một hồi, cậu ta dừng cơn run của mình, chầm chậm ngẩng đầu lên, bóng Cao Dung cũng lọt vào đấy.

Thương Thẩm Minh nghe thấy giọng nói quen thuộc, kì lạ, cậu không cảm thấy nhẹ lòng, mà một cơn đau khác ập đến. Đôi mắt to ấy một thoáng đen nghịt sau đó cũng thấy được bóng đáng người trước mắt. Chỉ là chẳng còn Cao Dung đanh đá, xấu xí, chỉ còn Cao Dung nát bét một bên mặt, máu tràn ra chẳng có điểm dừng, bà ta đang nằm thoi thóp giữa đêm mưa.

Mắt Thương Thẩm Minh từ bao giờ đỏ hoe, trợn trắng lên cả, cậu cay mắt, nước mắt không kìm được mà tuôn ra như suối, bao đau đớn dồn ra hết.

"Aaaaaa!" Cậu gào lên, gào to đến muốn đứt cổ họng.

Cao Dung nhìn Thương Thẩm Minh đang điên ở trước mắt, bà ta không biết nên làm như nào, bắt đầu lay người cậu, lo lắng hỏi:

"Thẩm Minh! Thẩm Minh! Mày bị gì vậy!"

Thương Thẩm Minh gào thét ngày một lớn hơn, không ngừng giật tóc mình. Cậu nấc lên từng tiếng, từng tiếng một khiến cho Cao Dung cũng hoảng sợ. Tay chân bà lúng túng, định bụng không biết nên gọi thằng cha nghiện rượu về không.

"Mẹ..." Thương Thẩm Minh rên rỉ một tiếng nhỏ rồi liền ôm lấy bà.

Cao Dung sững người, mắt bà dịu lại đôi phần. Bà biết, bà nhớ rõ rằng hơn chín năm qua Thương Thẩm Minh chưa bao giờ gọi bà một tiếng "mẹ", bà cũng muốn lắm nhưng đâu thể? Thương Thẩm Minh không thừa nhận bà làm mẹ thì bà có tư cách gì? Cũng không phải là máu mủ ruột rà? Chỉ là kẻ lạ trên danh nghĩa người nhà.

Đây là lần đầu tiên Cao Dung nghe cậu gọi "mẹ", bà nghi ngờ có phải trong cơn mông lung cậu gọi nhầm không, nhưng tình thương sau đáy mắt không giấu nổi. Bà vòng tay ôm lấy cậu, vỗ nhẹ vào lưng như ru một đứa bé.

"Không sao, không sao hết..."

"Ức... mẹ ơi..." Thương Thẩm Minh cũng ôm lấy bà, chôn mình vào lồng ngực gầy lộ xương kia. Cơn đau trong người vẫn còn đó, nhưng chẳng thấy người kia điên loạn cấu xé mình.

Thương Thẩm Minh ngủ trong vòng tay bà. Ngoan ngoãn, đôi mắt sưng húp cũng yên lặng.

Cao Dung vội lấy vạt áo mình lau khô đi nước mắt cậu, bà kiểm tra chắc rằng cậu đã ngủ rồi cẩn thẩn đắp chăn lại. Trước khi đi ra, bà còn ngoái lại nhìn Thẩm Minh.

"Ngủ ngon."

____________

Chờ ngày Thương Thẩm Minh tỉnh dậy đã hai ngày sau, hôm ấy trời cũng đã tạnh hẳn, nắng len lỏi qua từng tầng mây. Không khí ẩm ướt chẳng còn, ánh nắng vàng nhạt dát lên mọi ngõ ngách. Nắng chui qua khe cửa, chiếu vào thiếu niên đang ngủ trên giường.

Thương Thẩm Minh nhíu mày, cậu từ từ ngồi dậy. Hàng mi khẽ rung động rồi từ từ mở ra, nắng cũng theo đó in vào. Cậu nheo mắt, khoảng mờ mịt giờ đây rõ hơn hẳn, thoắt cậu ngỡ người.

Thương Thẩm Minh sao có thể không biết mình đang ở đâu, cậu có thể khùng điên nhưng không thể quên được căn phòng mình ở suốt mười năm trời. Thẩm Minh đảo mắt quanh một vòng, cậu mới thấy rằng so với kí ức của cậu thì ở đấy có chút mới hơn.

Dẫu vẫn bẩn thỉu và ẩm mốc.

Mắt Thương Thẩm Minh đờ ra đó, sau đấy cậu cúi xuống nhìn cánh tay mình, trắng nõn, không một vết thương. Khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên, sau đấy liền chập chững xuống giường, đi tìm một cái gương nhỏ.

Trong gương vẫn là Thương Thẩm Minh, nhưng chẳng phải Thương Thẩm Minh 23 tuổi mà là Thương Thẩm Minh tuổi 19. Gương mặt phản chiếu trên đấy không giấu nổi sự non nớt thuở trẻ, thêm chút nhợt nhạt do trận nổi điên hôm trước.

Cậu ta đưa tay lên sờ mặt mình, sau đấy nhéo một cái mạnh, làn da mỏng trắng thêm đỏ bừng. Thẩm Minh quỳ gục xuống sàn nhà lạnh.

Cậu cười, sau đấy lại khóc, Thương Thẩm Minh ôm lấy tim mình, không ngừng than trách.

Cậu sống lại rồi…?

"Tại sao... Tại sao!"

Tại sao ông trời lại cho cậu sống lại, tại sao ông trời lại ban cho cậu món quà đau đớn này?

Thương Thẩm Minh muốn hỏi thật to, nhưng lại nghẹn ở cổ họng bởi tiếng nấc.

Cậu không hề muốn sống lại, cậu chỉ muốn chết quách đi cho xong. Khi đó không còn đau đớn, không còn tủi nhục, không còn phải khiến ai mệt mỏi nữa. Cậu chết đi là giải thoát.

Cậu không muốn sống, người xung quanh cậu cũng muốn cậu chẳng còn. Cớ sự gì ông trời lại còn cho cậu sống lại?

Thương Thẩm Minh mắt đỏ hoe, tim nhói lên như ngày hôm ấy, bao hình ảnh kinh khủng tràn ngập vào đầu cậu. Là ảnh mẹ cậu, là ảnh lão cha cậu, là Phó Tử Thiên, Vũ Tạ Hành và cả Phó Lục Viễn. Như cả ngàn con ong bay vo ve bên tai, cậu ngày một loạn.

Sống lại với cậu như một cực hình, cậu chẳng muốn nhớ lại những gì đã trải qua, cũng chẳng muốn chứng kiến thêm một lần nào nữa.

Không phải phần quà nào cũng ngọt ngào, biết đâu, ẩn sâu trong cái vỏ bọc xinh đẹp đó là cả địa ngục đang chờ. Một phần thưởng dành cho kẻ xấu, một phần thưởng có cay đắng và máu.

Phần thưởng quay về quá khứ. Thương Thẩm Minh không cần.

Cậu sợ, cậu sợ cái vòng quay vận mệnh điên rồ này!

Thương Thẩm Minh lảo đảo đứng dậy, cậu ta đi tìm một đồ vật sắc nhọn nào đó, tự tay hủy diệt mình. Nhưng kí ức hai ngày trước lại níu cậu lại, cậu nhớ cái hơi ấm Cao Dung ôm lấy cậu.

Thương Thẩm Minh gọi bà là "mẹ". Bà cũng vỗ về ôm lấy cậu.

Cậu nằm trên giường, ôm lấy chăn tìm chút hơi ấm sót lại. Sau đấy, không bao lâu nữa lại thiếp đi. Giọt nước mắt còn lại vương hàng mi, chỉ thấy thiếu niên đau đớn nằm đó, lần nữa chìm vào ác mộng.

Ác mộng do cậu ta thêu nên. Nhưng cậu ta lại không thể phá bỏ được. Đấy là định mệnh, kẻ ác phải trả giá.

____________

Lời editor:

Bé nhà người ta trọng sinh: Hí hí, há há

Bé nhà này trọng sinh, tác giả viết: Kẻ tâm thần điên loạn :((

Sì poi cho mn đỡ rén khi đọc chương đầu nè: Truyện ngọt, he, yên tâm đọc. Không ngọt bỏ làm bộ này :)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play