Những điều này đều là có nghiên cứu có kiến giải, Tống Ninh Ngọc không nhịn được trợn bọn họ một cái. Nhà mẹ đẻ cô ấy chỉ còn lại ba đứa nhỏ này, đều là cốt nhục của anh trai chị dâu cô ấy, không được mất một đứa nào hết!
“Ra ngoài ra ngoài, nhanh chóng ra khỏi thôn Lý gia chúng tôi.” Tống Ninh Ngọc chỉ vào cửa, “Tôi không cần biết bà đồng Lôi đã nói gì với hai người, dù sao thì đừng nhớ nhung đứa nhỏ nhà chúng tôi nữa. Nếu không tôi sẽ tố cáo lên công xã, tố cáo đến huyện, tôi còn phải tố cáo đến chỗ lãnh đạo đội vận chuyển của các người!”
Vợ chồng Mã Bạch Dương giật mình, chuyện này đúng là không thể để lãnh đạo trong đội biết được.
Thấy Tống Ninh Ngọc sắp trừng hai người thành cái lỗ, không giống như đang nói đùa nên chỉ có thể lúng túng rời khỏi trước.
Tống Hòa còn nhìn chặt phương hướng hai người kia rời đi, Tống Ninh Ngọc đẩy cửa phòng ra cô mới nhanh chóng đứng dậy rời khỏi bên cửa sổ.
“Đừng nhìn nữa, Tiểu Hòa mấy ngày này nếu con ra ngoài thì để Đai Oa Mễ Ngọc dẫn theo Tiểu Muội đến nhà cô, mùa đông cô đều ở nhà chăm Thạch Đầu.” Tống Ninh Ngọc ôm Tiểu Muội vào lòng nói.
Tống Hòa gật đầu, “Cháu hiểu ạ, sau này cũng không được để Tiểu Muội ra khỏi thôn. Nhưng mà hai người kia sẽ luôn ở đây sao, bọn họ không cần quay về làm việc?”
Tống Ninh Ngọc suy sét càng kỹ càng hơn: “Sao cháu biết được bọn họ không có đồng bọn, dù sao sau này Tiểu Muội chỉ có thể đến sân phơi lúa chơi, không được đi những nơi khác.” Nói rồi cúi đầu hỏi: “Nhớ kỹ lời cô nói chưa?”
“Nhớ kỹ rồi ạ.” Tiểu Muội không hề biết đã xảy ra chuyện gì.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT