Nhộng ve và bọ cạp mà hai đứa bé bắt được sẽ bán cho trạm thu mua, có lúc có thể kiếm được mấy hào, có lúc tốt thì có thể kiếm được mấy đồng.
Cái gì gọi là gom ít thành nhiều, tiền của hai đứa bé cứ như vậy tiết kiệm ra.
Cho dù luôn giúp đỡ Đại Oa, nhưng hai đứa này cũng không thích tiêu tiền, ham muốn hưởng thụ vật chất cực thấp, cho nên ví tiền vẫn đầy.
Tiểu Muội cũng móc túi, lấy tiền từ trong túi ra: “Chị, em có tiền, chị cho em một ít phiếu là được.”
Tống Hòa mắng một tiếng: “Em đã từng nghe câu nghèo nhà giàu đường chưa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, số tiền này của em có thể làm được gì? Hơn nữa huyện Hưng Long là một nơi tốt, nơi đó cách gần thủ đô, khẳng định đồ trong Cung Tiêu Xã sẽ nhiều hơn, phong phú hơn chỗ chúng ta. Em cũng sắp lên đại học rồi, thấy cái gì muốn mua, lại có cái nào thích hợp, thì đều có thể mua.”
Cô vừa nói vừa nhét tiền phiếu vào trong tay Tiểu Muội: “Nhanh cất kỹ đi, một ít thì để vào trong rương, còn một ít thì đặt trong túi của quần áo. Lúc bình thường không có chuyện gì thì đừng nhìn chằm chằm vào trong rương, hoặc là sờ quần áo thường xuyên. Vẻ mặt bình tĩnh một chút, nếu không rất dễ dàng bị người khác đoán được em đặt tiền ở đâu?”
Tiểu Muội gật đầu một cái: “Chờ lát nữa em sẽ cất kỹ, sau khi lên xe đảm bảo không nhìn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play