Tống Hoà vội vàng nói được, đỡ Đại Oa lên lưng của Lục Thanh Hoài.
Lúc này cơ thể của Đại Oa rất khỏe mạnh, lớn hơn bạn cùng lứa không ít, Tống Hoà cõng cậu bé đứng tại chỗ cũng rất tốn sức, càng đừng nói đến việc phải cõng Đại Oa chạy hơn một nghìn mét đến nhà Tiểu Hà.
Mễ Bảo và Tiểu Muội đã tỉnh.
Mễ Bảo ngồi trên giường, lo lắng nhìn Đại Oa, không ngừng nghẹn ngào hỏi: “Đại Oa sao vậy ạ, là bị bệnh sao?”
Tống Hoà gật đầu một cái, kéo Tiểu Muội đã bị dọa khóc đầy mặt đứng ở cửa phòng vào phòng: “Đừng khóc, hai đứa mặc quần áo vào đi, sau đó ở trong phòng chờ chị được không? Nếu có thể thì đun một nồi nước nóng cho chị và Đại Oa nhé?”
Mễ Bảo và Tiểu Muội che miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống, gật đầu một cái: “Dạ.”
Tống Hoà để lại đèn pin trên tay mình cho hai đứa bé, lúc muốn về phòng lấy thêm một cái đèn pin nữa, Lục Thanh Hoài cõng Đại Oa đi nhanh như bay hô to: “Chỗ này của tôi có đèn pin!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play