Khoan hãy nói, bánh mật của nhà Sở Di vừa thơm vừa ngọt, vị đường đỏ và vị bánh mật hòa quyện vào nhau vô cùng ngon, còn rất mềm dẻo nữa. Sau khi chiên qua dầu, ăn vào có cảm giác giống với bánh dày đường đỏ của đời sau, thậm chí còn thơm hơn.
Sau khi ăn cơm tối xong, Đại Oa ở nhà rửa chén, Tống Hòa dẫn theo Mễ Bảo và Tiểu Muội đi đến căn nhà đổ nát ở phía sau.Trên tay cô xách một cái bọc lớn, trong bọc để cái chăn bốn cân.
Cái chăn này cũng không được tính là dày, nhưng cộng với cái chăn đang có của thầy Du, cũng có thể ấm áp qua được mùa đông này.
Cô tới rất đúng lúc, lúc này mấy người kia mới vừa cơm nước xong.
Tống Hòa xách chăn đến trước cửa phòng của Du Hứa, dưới ánh mắt nghi ngờ của hai vợ chồng ông ấy, cô cười nói: “Thầy Du, cháu mang chăn cho thầy.”
Vẻ mặt Du Hứa tràn đầy kinh ngạc: "Vậy cũng không được, cháu nhanh chóng mang về đi." Bên cạnh cô Tiền cũng không ngừng gật đầu.
Cô Tiền vừa khiếp sợ vừa cảm động nói: “Một nhà các cháu đều là con nít, sao chúng ta có thể lấy đồ của các cháu được chứ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play