Tống Hòa rất vui mừng, tiếp tục nói: “Thứ hai, không phải là tôi cướp của bọn họ, là tôi đang giúp người làm niềm vui thôi, giúp đỡ công an lấy được tang vật, chuyện này không thể coi là một được.”
"Cuối cùng, tôi có thể cướp được đồ từ tay bọn họ là bởi vì bọn họ thả lỏng cảnh giác, mà tôi lại có xe." Tống Hòa làm sáng tỏ mọi việc, “Chuyện này thật sự chỉ là ngoài ý muốn, nếu như làm lại một lần tôi cũng không dám đâu.”
Cô chỉ sợ đợi lát nữa công an còn muốn nhờ cô giúp đỡ, bèn nói rõ bản thân rất vô dụng, không thể giúp đỡ ra trước.
Vương Triều Minh cũng phục luôn, cạn lời nói: “Tôi quen cô đã nhiều năm như vậy rồi, còn có thể không biết cô có ý gì sao.”
Không phải là muốn bồi thường cho bạn, còn muốn thưởng cho mình đó sao?
Anh ta lại nói tiếp: “Đám nhóc kia cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện này, trước đây cũng đã có người từng báo án rồi, nhưng bởi vì tuổi tác của bọn chúng còn chưa tới mười sáu, hơn nữa còn sống chết không chịu thừa nhận, đồ vật cũng không tìm thấy, cho nên không thể bắt bọn chúng được.”
Trong lòng Tống Hòa giật thót: “Lát nữa sẽ không bắt tôi đứng ra xác nhận đó chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT