Miệng Tống Hòa bị che lại.
Tống Ninh Ngọc cực kỳ hoảng sợ, cũng không lo giữ hình tượng trước mặt cha chồng, nở nụ cười miễn cưỡng: “Cha, Tống Hòa vẫn là một đứa con nít, cha đừng coi lời con bé nói là thật."
Nói xong lại liều mạng lắc đầu với Tống Hòa: “Đừng nói lẫy nữa, cất tiền lại cho cô, sau này làm cái gì cũng được, dù cho mua một ngôi nhà nhỏ ở thị trấn cũng rất được, Tiểu Hòa à.”
Tống Hòa dở khóc dở cười: “Cô cháu không nói lẫy, cháu thật sự nghĩ như vậy.”
Cô biết nếu nói đạo lý bình thường với Tống Ninh Ngọc thì người cô ruột này sẽ suy nghĩ không thông, chỉ có thể khuyên dựa theo suy nghĩ của mình mà thôi.
Đột nhiên sắc mặt Tống Hòa có chút bi thương: “Cô, cô biết không, lúc ông nội bà nội qua đời ngay cả một cái quan tài một cái bia mộ cũng không có, thậm chí cháu cũng đã quên vị trí chôn của cha mẹ và ông bà nội... Đại Oa và Tiểu Muội từ từ sẽ trưởng thành, sợ rằng hai đứa nó cũng không biết tên của cha mẹ, quên đi bộ dạng của cha mẹ. Cho nên, cháu lấy ra một khoảng tiền, mặc kệ là sửa đường hay sửa cầu, đến lúc đó khắc tên của cha mẹ ông bà nội lên trên đó, như vậy,..."
Vừa nói Tống Hòa vừa hăng hăng nhéo thịt trên chân mình, đau đến mức nước mắt lập tức chảy ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play