Tuy rằng trong thành Lâm An không có tiệm sách nào làm báo nhỏ như Tô Diệu Y, mỗi ngày lan truyền tin tức khắp nơi, nhưng chuyện Phù Dương huyện chúathu nhận một nghĩa nữ mới thì chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp thành.
“Tô nương tử tuy xuất thân từ nơi nhỏ bé, nhưng dung mạo, tướng mạo kia, nhìn qua là biết số mệnh phú quý! Quả nhiên, đôi mắt ta chưa bao giờ nhìn lầm! Chỉ mới ra ngoài một ngày, lúc trở về, nàng đã khoác trên người một bộ the hương vân, ngồi xe ngựa Dung phủ, còn có mấy chục gia nhân hộ tống. Cái trận thế đó! Hừm! Ngay cả Phù Dương huyện chúađích thân đến, e cũng không được vậy…”
Tô Diệu Y vừa từ trên lầu khách điếm bước xuống đã nghe thấy một tiểu nhị, tuổi tác xấp xỉ Tô An An, đang cao giọng kể chuyện với đám khách trọ mới đến.
“Ta nói thật nhé, vận may của Tô nương tử đúng là không tệ! Nếu không thì sao lại cứu đúng lúc Dung đại công tử gặp nạn? Mà trai tài gái sắc, cùng chung mái hiên lâu như vậy, lại còn có ơn cứu mạng, ngoài tình huynh muội, lẽ nào thật sự không sinh ra chút tình ý nào khác? Người khác có thể tin, chứ ta thì không tin nổi…”
Tiểu nhị đang thao thao bất tuyệt, chợt quay đầu liền bắt gặp Tô Diệu Y đang đứng ngay cửa thang lầu, khoanh tay nhìn mình, khóe môi nhếch lên cười như không cười.
“Tô… Tô nương tử!”
Tiểu nhị giật mình, vội vã xua đám người đang hóng chuyện rồi xấu hổ chạy đến trước mặt nàng, giọng điệu vừa áy náy vừa ân cần: “Tô nương tử có gì cần phân phó?”
Tô Diệu Y thản nhiên đáp:
“Trên lầu hành lý của chúng ta hơi nhiều, cha ta lại chân không tiện. Lát nữa khi xe ngựa tới, có thể phiền ngươi giúp ta chuyển đồ lên xe không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play