Tháng ba ở kinh thành, băng tuyết tan dần, khắp chốn tưng bừng phấn khởi khi đông qua xuân đến, ngập tràn sức sống. Phủ Thượng thư Bộ Binh cũng ngập tràn không khí hân hoan, hành lang treo đầy lụa đỏ vải mừng, ai nấy đều bận rộn không ngơi tay.
Nhưng giữa bầu không khí vui vẻ đó, có một biệt viện lại vô cùng quạnh quẽ, tựa như bị người ta lãng quên, ngay cả ban ngày cũng toát ra vẻ lạnh lẽo âm u khó tả.
Cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng, bị gió thổi hé ra một khe hở. Gia đinh Vương Thắng đang canh ở cửa ngoảnh lại nhìn, không khỏi rùng mình một cái.
Vốn dĩ người canh giữ viện này là bà vú thân cận của đại tiểu thư, nhưng hôm nay đại tiểu thư xuất giá, bà vú kia có việc đi vắng một lúc, nên mới gọi hắn đến trông thay. Hắn tò mò hỏi bà vú kia xem trong phòng đang nhốt ai, nhưng bà ta chỉ đáp: “Muốn sống thì đừng hỏi han lung tung.”
Trong các gia đình quyền quý luôn có những chuyện mờ ám, Vương Thắng biết cái gì không nên xem thì đừng xem, cái gì không nên nghe thì đừng nghe. Chỉ là, hắn dù sao vẫn còn trẻ tuổi, bà vú kia càng nói vậy, hắn lại càng không kìm được tò mò. Thấy cánh cửa hé một khe, hắn định bụng lại gần nhìn trộm, nhưng đúng lúc này, bà vú kia đã dẫn theo mấy tên gia nhân quay lại. Vương Thắng vội vàng quay về chỗ cũ.
“Lui ra đi, ở đây không có việc của ngươi.” Bà vú buông một câu như vậy rồi dẫn người vào phòng.
Sau khi ra khỏi cổng viện, Vương Thắng lẳng lặng nấp ở bên tường. Chẳng bao lâu sau, hắn thấy đám người bà vú kia khiêng một chiếc lồng sắt đi ra.
Chiếc lồng sắt đó được phủ một tấm vải đen. Một cơn gió thổi đến, tấm vải bị tốc lên một góc, Vương Thắng nhìn thấy người trong lồng sắt, lập tức kinh hãi đến trợn tròn mắt.
Trong chiếc lồng sắt đó nhốt một người con gái.
Cô gái đó trần truồng co quắp trong lồng, da thịt loang lổ những vết bỏng đỏ thẫm, sần sùi như vỏ cây khô. Chiếc lồng sắt rung lắc làm vỡ những nốt phỏng máu, tức thì máu mủ hôi thối chảy ra.
So với thân thể, khuôn mặt cô gái đó còn kinh khủng hơn. Trên mặt nàng chi chít những vết thương chồng chéo, nhìn là biết do vũ khí sắc bén gây ra. Hơn nữa, những vết thương đó dường như chưa bao giờ được thuốc thang tử tế, có chỗ máu thịt vẫn còn lồi ra ngoài, khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.
Chỗ duy nhất trên người cô gái này có thể gọi là lành lặn, có lẽ chính là nửa cánh tay trắng nõn thò ra ngoài lồng sắt. Nhưng cánh tay đó lại rũ xuống mềm oặt, như không có xương.
Vương Thắng sợ đến mức tay chân bủn rủn, bởi người phụ nữ trong lồng sắt cũng đang nhìn hắn, đôi mắt đen láy không chớp, lạnh lẽo như khiến người ta rơi xuống hầm băng.
Hắn vội vàng rụt đầu lại, nhìn lụa đỏ treo trên hành lang mà hoàn toàn không cảm nhận được chút không khí vui mừng nào, chỉ thấy dinh thự quyền quý này nơi nơi đều ngập tràn sự khủng bố.
…
Chiếc lồng sắt bị ném mạnh xuống đất, hai tên gia nhân thô bạo lôi người bên trong ra.
“Tiểu thư, người đã được đưa tới.” Bà vú cho hai tên gia nhân kia lui ra, rồi tự mình cung kính đứng gác ở cửa.
Sở Thanh co người lại, cố nén đau đớn mở mắt ra, một đôi giày thêu màu đỏ nạm chỉ vàng hiện ra trước mắt nàng. Nàng gắng sức ngẩng đầu lên. Chủ nhân của đôi giày thêu là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, dung mạo yêu kiều tựa tiên nữ. Nàng đang khoác áo phượng khăn quàng vai, xinh đẹp lộng lẫy như một đóa mẫu đơn cao quý.
Sở Thanh dùng đôi mắt căm hận nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
“Thanh Nhi muội muội, muội xem hôm nay ta có đẹp không?” Tô Ngưng Sương mỉm cười dịu dàng, bộ hỉ phục đỏ thẫm càng tôn lên vẻ đẹp vô song của nàng ta. “Muội nói xem, Tử Dương có thích bộ áo cưới này của ta không?”
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt vốn ngập tràn hận thù của Sở Thanh không kìm được mà dâng lên một nỗi đau đớn.
Người đàn ông từng nói với nàng: “Thanh Thanh, Tử Dương ca ca của muội nhất định sẽ tam môi lục sính, dùng kiệu tám người khiêng đến cưới muội”, hôm nay lại sắp cưới người đàn bà kia làm vợ.
Người đàn bà này không phải ai khác, chính là kẻ đang đứng trước mặt nàng đây, người bạn thân ngày xưa của nàng, cũng chính là thủ phạm đã hại Sở gia nàng tan cửa nát nhà.
Nghĩ đến phụ thân, mẫu thân, nghĩ đến sáu mươi bảy mạng người nhà họ Sở, Sở Thanh muốn lập tức liều mạng với Tô Ngưng Sương, nhưng tay chân nàng đều đã bị bẻ gãy, lực bất tòng tâm, chỉ có thể căm hận đến nghiến nát răng.
Phụ thân nàng, Sở Đạo Nhân, là ngự y trong cung, hai tháng trước bị vu cho tội tư thông với Thịnh quý phi, âm mưu đầu độc thái tử, bị thiên tử xử tội tru di cửu tộc.
Đương nhiên, tất cả đều là bị người ta hãm hại, kẻ chủ mưu đứng sau chính là Tô gia ở phủ Thượng thư Bộ Binh.
Thịnh quý phi là sủng phi của đế vương, nhà mẹ đẻ là Thịnh quốc công phủ quyền thế ngất trời. Đương kim thiên tử vốn đã e dè nhà họ Thịnh, nhưng lại không có lý do thích hợp để ra tay. Đúng lúc này, thái tử đột ngột trúng độc qua đời, mà Tô Tần nương nương, cô của Tô Ngưng Sương trong cung, lại phát hiện ra chuyện Thịnh quý phi “tư thông” với thái y, hơn nữa còn tìm thấy trong tẩm cung của Thịnh quý phi loại độc dược giống hệt loại trên người thái tử.
Âm mưu rõ ràng như vậy, nhưng thiên tử dù biết có điều mờ ám vẫn thuận nước đẩy thuyền, mắt nhắm mắt mở dung túng cho âm mưu quỷ kế này, nhân cơ hội bắt trọn cả Thịnh quý phi lẫn Thịnh quốc công phủ đứng sau.
Dâm loạn hậu cung, mưu hại thái tử là tội lớn tịch biên gia sản, tru diệt cả tộc, Thịnh quý phi thân phận hiển hách còn khó thoát khỏi cái chết, huống chi phụ thân nàng Sở Đạo Nhân chỉ là một thái y nhỏ bé trong cung.
Phụ thân nàng khi còn ở trong cung đã bị hoàng đế chém đầu. Ngay sau đó, một tờ chiếu định tội được ban xuống Sở gia – tru sát toàn bộ nam nhân, nữ quyến sung làm kỹ nữ quân doanh.
Đêm đó, quan sai ập đến rầm rộ, đám nam gia nhân trong Sở gia bị chém giết tại chỗ, các nữ tỳ thì bị gông xiềng, cả Sở trạch máu chảy thành sông, tiếng kêu than ai oán vang vọng.
Trong lúc vội vàng, nàng chỉ kịp mang theo mẫu thân và thị nữ thân cận bỏ trốn, nhưng khi sắp thoát khỏi phủ thì bị Tô Ngưng Vũ, huynh trưởng của Tô Ngưng Sương, dẫn người chặn lại. Tô Ngưng Vũ vung đao, thẳng tay giết chết mẫu thân và thị nữ của nàng ngay trước mắt.
Sở Thanh cứ ngỡ mình cũng sẽ chết, nhưng Tô Ngưng Vũ lại cố tình giữ nàng lại, còn phóng hỏa đốt trụi Sở trạch, rồi tung tin mẹ con Sở gia thà chết chứ không chịu làm kỹ nữ quân doanh, đã tự thiêu theo Sở thái y.
Sau đó, Tô Ngưng Vũ ngầm đưa nàng về Tô phủ, giao cho Tô Ngưng Sương, từ đó bắt đầu hai tháng tra tấn không bằng cầm thú này.
Sở dĩ Tô Ngưng Sương căm hận nàng đến thế, muốn hủy hoại thân thể, hủy hoại dung nhan của nàng, đều là vì một người đàn ông.
Sở Thanh bật cười, tiếng cười khàn đặc như tiếng sắt gỉ cưa vào gỗ: “Tô Ngưng Sương, ngươi cố tình tạo ra cái chết giả của ta, là sợ Bùi Triệt biết ta còn sống sao?” Nàng càng cười càng thê lương, vết thương trên mặt bị động đến, máu đen sì rỉ ra, trông thật dữ tợn đáng sợ. “Ngươi sợ một khi hắn biết ta còn sống, sẽ không cưới ngươi nữa.”
Tô Ngưng Sương, xuất thân từ gia đình quyền quý, từ thuở thiếu thời đã đem lòng yêu mến Bùi Triệt, thế tử của Võ Anh hầu phủ. Nhưng nàng ta nào có ngờ, vị thiếu niên lang rực rỡ như ánh mặt trời ấy lại phớt lờ bao danh môn quý nữ si mê mình, để rồi cùng một nữ tử xuất thân từ gia đình thái y nghèo khó như nàng lưỡng tình tương duyệt.
Tô Ngưng Sương bị những lời này của Sở Thanh chọc trúng chỗ đau, bàn tay giấu trong bộ áo cưới đỏ thẫm bất giác siết chặt, nhưng nàng ta xưa nay vốn giỏi ngụy trang, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn: “Sở Thanh, ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa. Tử Dương nếu thật sự tình sâu nghĩa nặng với ngươi, sao lại có thể sau khi ngươi “chết” hai tháng đã cầu hôn ta?”
Sở Thanh không cười nữa, nàng nằm trên đất, thở dốc khò khè, không biết là do vết thương đau, hay là do lòng đau.
Nàng và Bùi Triệt từng yêu nhau say đắm là sự thật, hắn từng thề non hẹn biển với nàng là sự thật, và việc hắn chỉ sau hai tháng nàng “chết” đã đoạn tuyệt tình xưa nghĩa cũ, cưới người con gái khác cũng là sự thật.
Nhìn bộ dạng thảm thương của Sở Thanh, Tô Ngưng Sương khẽ cúi đầu, như đang chiêm ngưỡng một tuyệt tác có một không hai. “Ngươi không thực sự cho rằng, chỉ bằng thân phận con gái một thái y quèn như ngươi mà có thể làm Thế tử phi của Võ Anh hầu phủ sao?” Tô Ngưng Sương che miệng cười khẽ: “Với thân phận của ngươi, e rằng làm thiếp cũng không xứng.”
Một vị tanh nồng chợt dâng lên trong lồng ngực, Sở Thanh đau lòng khôn xiết, vì chính mình, vì phụ mẫu, và cả vì sáu mươi bảy mạng người trên dưới Sở gia.
Nàng nhìn Tô Ngưng Sương chằm chằm, nếu ánh mắt có thể giết người, thì nàng đã sớm dùng ánh mắt đó lăng trì người đàn bà này ngàn vạn lần.
Trước đây sao nàng lại không hề nhận ra, người đàn bà có vẻ ngoài xinh đẹp tựa tiên nữ này, nội tâm lại xấu xa đến thế. Nàng thậm chí còn coi Tô Ngưng Sương như người bạn thân khuê các thật lòng đối đãi, gọi nàng ta một tiếng Tô tỷ tỷ suốt bao năm, giờ nghĩ lại, lúc đó mình thật ngu ngốc và nực cười biết bao.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Tô Ngưng Sương cười khẽ: “Thanh Nhi muội muội, người hại cả nhà ngươi tan cửa nát nhà, không phải ai khác, chính là bản thân ngươi đó.” Nàng ta đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Sở Thanh: “Sở thái y có một đứa con gái không biết liêm sỉ, chỉ biết quyến rũ đàn ông như ngươi, gán cho ông ta tội danh tư thông với hậu phi, kể cũng hợp lý.”
Sở Thanh không thể nghe Tô Ngưng Sương sỉ nhục người cha đã chết oan của mình, nàng dồn hết sức lực phun một ngụm máu tươi lên người Tô Ngưng Sương.
Những giọt máu tươi đỏ sẫm hòa vào bộ áo cưới đỏ rực của Tô Ngưng Sương, không hiểu sao lại trở nên vô cùng chói mắt, khiến bộ áo cưới vốn đang vui tươi bỗng trở nên cũ kỹ, khó coi.
Áo cưới bị vấy bẩn, Tô Ngưng Sương cuối cùng cũng không giữ được vẻ tiểu thư khuê các giả tạo nữa, nàng ta tức đến phát điên, ra lệnh cho bà vú: “Rạch cổ tay nó cho ta! Nếu nó thích hộc máu, thì cứ để nó chảy cho hết máu trong người đi!”
Bà vú kia nhận lệnh, nhanh chóng dùng dao găm rạch cổ tay Sở Thanh.
Lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt, Sở Thanh hoàn toàn không cảm thấy đau, nàng nhìn chằm chằm Tô Ngưng Sương, cất tiếng cười lạnh lẽo: “Tô Ngưng Sương, ngươi cứ chờ đấy, ta Sở Thanh dù có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi! Ta sẽ ngày đêm nguyền rủa ngươi không được chết tử tế! Nguyền rủa Tô gia các ngươi, cả nhà sụp đổ!”
Người đàn bà đang cười lớn trên mặt đất có da thịt thối rữa từng mảng, tay chân đều bị bẻ gãy thành những hình thù kỳ dị, khuôn mặt đã không còn nhìn ra hình dáng ban đầu chi chít những vết đao dữ tợn, máu tươi đầm đìa. Đặc biệt là đôi mắt nàng, chứa đựng hận thù ngút trời, như muốn thiêu đốt tất cả. Giọng nói bị thuốc độc hủy hoại phát ra những âm thanh khàn đặc, từng chút một cứa vào da thịt người nghe, tựa như ác quỷ đòi mạng từ địa ngục Tu La bò lên.
Tô Ngưng Sương nhìn Sở Thanh như vậy, bỗng dưng cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
“Lực đã tận, ngươi chẳng còn uy hiếp nổi ta.” Nàng ta cố làm ra vẻ trấn tĩnh nói: “Sở Thanh, ngươi cứ từ từ chờ chết đi, rồi mở to mắt ra mà xem Tử Dương rước ta qua cửa thế nào!”
Cổ tay ngâm trong chậu nước lạnh lẽo, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả chậu nước. Cảm nhận được cái chết đang đến gần từng chút một, Sở Thanh không hề sợ hãi. So với việc ngày ngày chịu đựng tra tấn, chết đi trái lại là một sự giải thoát.
Nàng không sợ chết, nàng chỉ không cam lòng.
Không cam lòng người cha cả đời thanh liêm đến chết vẫn phải mang tiếng oan không thể gột rửa, không cam lòng người mẹ dịu dàng yêu thương nàng cứ thế vô tội chết thảm dưới lưỡi đao của kẻ ác, không cam lòng sáu mươi bảy mạng người trên dưới Sở gia, kẻ chết, người bị lưu đày.
Có một điều Tô Ngưng Sương nói không sai, ngọn nguồn của những khổ đau này, đều là do nàng.
Nếu nàng không yêu Bùi Triệt, Tô Ngưng Sương sẽ không vì yêu mà sinh ghen ghét, phụ thân sẽ không bị Tô Tần hãm hại tội tư thông với hậu phi, Sở gia cũng sẽ không vì thế mà gặp phải tai họa ngập đầu…
Mặt trời ngả về tây, hoàng hôn đỏ như máu, trong Tô phủ cuối cùng cũng vang lên tiếng chiêng trống huyên náo.
Tô Ngưng Sương đã tìm cho Sở Thanh một vị trí tốt, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy bên ngoài qua khe cửa sổ. Có một người đàn ông cũng mặc một bộ đồ đỏ rực, đang từng bước tiến về phía nàng, nhưng hắn không phải đến để cứu nàng, mà là để dắt kẻ thù của nàng lên kiệu hoa.
Hai bóng hình một nam một nữ kia đỏ rực chói mắt, bộ hỉ phục trên người họ dường như còn đỏ hơn cả máu tươi của nàng đang chảy ra, đâm vào mắt Sở Thanh đau nhói.
Không cam lòng người đàn ông từng nói chỉ yêu một mình nàng, nay lại quay người cưới kẻ khác.
Thân thể đã lạnh ngắt, tầm mắt cũng bắt đầu mờ đi, cho đến khi cặp bóng hình đỏ tươi kia biến mất, Sở Thanh cuối cùng cũng ôm hận nhắm mắt.
Phụ thân, mẫu thân, là con có lỗi với người.
Nếu có kiếp sau, con nhất định sẽ tìm ra từng kẻ đã hại Sở gia chúng ta, nợ máu phải trả bằng máu!