Xuống địa ngục?
Phó Vong Xuyên bị chọc tức đến bật cười.
Lại bắt đầu nguyền rủa tôi rồi phải không?
Anh lại muốn mở miệng chửi bới, nhưng vừa há mồm, vết loét trên lưỡi đau nhói thấu tim. Anh rít lên một tiếng, ôm miệng, đau đến mức nước mắt cũng trào ra.
Cố Từ thấy âm khí quanh môi anh ta càng dày đặc hơn vài phần, mắt liền mở to.
Đây không phải là âm khí, mà là lời nguyền!
"Anh Phó, anh bị người ta hạ lời nguyền rồi."
Cố Từ vì nhớ ơn quả pháo vừa nãy nên không chấp nhặt chuyện mình bị mắng, vội vàng khuyên nhủ:
“Nếu anh cứ vô cớ chửi bới nữa, vết loét sẽ càng nghiêm trọng, tệ nhất là lưỡi và miệng anh có thể bị thối rữa luôn đấy.”
Anh chàng streamer càng nói càng khó nghe, Phó Vong Xuyên tức đến mức sắp lật cả mắt thành trắng dã, nhưng lần này anh thật sự không thể mở miệng được nữa.
May mà đã có đông đảo cư dân mạng lên tiếng thay anh.
[Không phải chứ, streamer này hơi quá rồi đấy? Nguyền rủa người này xong lại nguyền rủa người kia, quá mức âm u rồi.]
[Anh Phó vừa nãy ở chỗ cậu em Xoài đã nói là bị cậu ta chọc tức nên mới bị loét miệng. Nói về hạ lời nguyền thì chính là cái tên streamer ngu ngốc này làm đấy.]
[Anh Phó mà còn nhịn được thì nên cấm kênh cái tên streamer này đi. Cái thứ chỉ biết làm trò lố.]
"Không phải tôi làm!" Cố Từ vội vàng xua tay, “Tôi không xấu xa đến thế.”
Cậu lại nhìn Phó Vong Xuyên, giải thích:
“Hơn nữa anh Phó, không phải tôi không giúp anh. Nếu chỉ là âm khí đơn thuần thì tôi có thể giúp anh xua đi từ xa, nhưng với thuật chú thì tôi không thể giúp anh từ xa được, tôi yếu quá.”
Thấy sắc mặt Phó Vong Xuyên ngày càng tệ, Cố Từ tưởng anh ta bị dọa sợ, vội vàng an ủi:
“Nhưng anh cũng đừng quá lo lắng, lời nguyền này không nghiêm trọng đâu. Chỉ cần phơi nắng nhiều một chút, và đừng vô cớ chửi bới nói tục nữa, khoảng hai ba ngày là sẽ tự khỏi thôi.”
Những linh hồn cấp cao hơn và cả Âm sai, hay thậm chí một số người có chút bản lĩnh trong giới huyền học đều có thể hạ lời nguyền lên con người, nhưng đây là cấm thuật, sẽ có phản phệ, nên thông thường mọi người sẽ không làm vậy.
Không biết Phó Vong Xuyên đã chọc phải ai.
Phó Vong Xuyên nhắm mắt hít sâu vài hơi, mới miễn cưỡng kiềm chế được cơn giận.
Anh không tin bất kỳ lời nào Cố Từ nói, nhưng giờ anh không thể mở miệng được, chuyện tính sổ với Cố Từ cứ tạm gác lại đã.
Thế là anh giơ ngón trỏ lên, hằn học chấm chấm vào màn hình, nghiến răng nghiến lợi cúp máy.
Cư dân mạng dịch hộ anh : [Streamer, anh Phó bảo cậu đợi đấy.]
Vì anh cúp máy quá đột ngột nên Cố Từ còn chưa kịp ngăn lại.
Và gần như ngay lập tức khi cuộc gọi kết thúc, cửa phòng của Cố Từ bị gõ.
Cậu đang livestream trong phòng ngủ, chìa khóa cửa lớn cậu đã đưa cho Tuân Diệu một chiếc, nên người có thể vào phòng khách để gõ cửa phòng cậu chỉ có thể là Tuân Diệu.
Quả nhiên, giọng Tuân Diệu vọng từ ngoài cửa vào: “Anh Từ, em vào được không?”
"Vào đi." Cố Từ nhanh chóng đáp một tiếng, rồi kéo ghế của mình dịch sang một bên, lại kéo thêm một chiếc ghế khác bên cạnh vào trong khung hình.
[Chuyện gì vậy? Streamer còn định cho người khác lên hình à?]
[Anh ta vừa nói bạn của anh Phó lát nữa sẽ đến mà? Chẳng lẽ thật sự đến rồi?]
[Sao có thể, streamer còn nói bạn anh Phó chết rồi mà, chẳng lẽ họ thật sự ở âm phủ?]
[Ha ha ha truyện cười của năm, thật sự có âm phủ à.]
Cơn đau trong miệng Phó Vong Xuyên không thể chịu đựng được nữa, anh định đi bệnh viện ngay lập tức, nhưng ngay khi chuẩn bị thoát khỏi phòng livestream, anh lại như bị ma xui quỷ ám mà liếc nhìn màn hình livestream.
Chỉ một lát sau, anh đã thấy một thanh niên xông vào khung hình.
Thanh niên với mái tóc vàng rực rỡ, hùng hục lao đến trước máy quay, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh Cố Từ.
Đồng tử Phó Vong Xuyên chợt giãn ra, vội vàng giơ điện thoại lên trước mắt, chằm chằm nhìn vào khuôn mặt quen thuộc trên màn hình.
Thanh niên nói với Cố Từ: “Anh Từ, em không đến muộn chứ?”
"Chắc là không muộn đâu." Cố Từ nhìn màn hình, thấy ảnh đại diện của Phó Vong Xuyên trên bảng quà tặng vẫn sáng, liền vui mừng nói:
“Anh Phó, anh vẫn còn đó chứ? Tôi tìm bạn anh đến rồi này.”
Tuân Diệu cũng nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc trong phòng livestream, lập tức vui mừng ghé sát vào máy quay:
“Anh Phó, là em đây! Anh có nhìn thấy em không?”
Đầu dây bên kia, Phó Vong Xuyên hoàn toàn đứng hình.
Là Tuân Diệu.
Thật sự là Tuân Diệu!
Nhưng, làm sao có thể?
Tuân Diệu không phải đang ở bữa tiệc sao?
Hay là, Tuân Diệu và Cố Từ hợp sức lại cố ý trêu chọc anh ta?
Phó Vong Xuyên cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, thế là anh lập tức muốn gọi lại cho Cố Từ, chuẩn bị hỏi cho ra lẽ.
Nhưng đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt trên sofa của anh cũng chợt reo.
Anh dùng chiếc điện thoại đang cầm để xem livestream, còn chiếc điện thoại thường dùng là một chiếc khác.
Lúc này, chiếc điện thoại thường dùng kia đang có cuộc gọi đến.
Lúc này , đầu óc của Phó Vong Xuyên không được tỉnh táo lắm, nhưng bình thường sẽ không ai vô cớ gọi điện cho anh , nên sau khi nhìn Tuân Diệu đang hoạt bát trên màn hình, anh vẫn đi tới nhấc chiếc điện thoại trên sofa lên.
Rồi anh nhìn thấy tên người gọi đến – Tuân Diệu.
Da đầu Phó Vong Xuyên chợt tê dại, theo bản năng nhìn sang chiếc điện thoại đang cầm trên tay trái.
Trên điện thoại vẫn đang phát sóng livestream của Cố Từ, bên trong vọng ra giọng nói đầy mong đợi của Tuân Diệu:
“Anh Phó, anh còn đó không? Gọi lại đi?”
Đồng thời, yêu cầu kết nối cũng hiện lên.
Tiếng chuông điện thoại và âm thanh trong phòng livestream cùng lúc vang lên, giống như hai tiếng thúc giục sinh tử, kích thích trái tim Phó Vong Xuyên đập điên cuồng.
Ánh mắt anh chậm rãi qua lại giữa hai chiếc điện thoại.
Một lúc sau, Phó Vong Xuyên mới từ từ nhấc điện thoại bên tay phải lên, đưa ống nghe lên tai, nhưng ánh mắt lại chằm chằm nhìn vào Tuân Diệu trên màn hình livestream.
Tuân Diệu ngốc nghếch nhìn vào máy quay livestream, còn vẫy tay cố gắng thu hút sự chú ý, vẻ ngớ ngẩn đó không khác gì lúc bình thường.
Và bên tai Phó Vong Xuyên, một giọng nam xa lạ truyền ra từ ống nghe, kèm theo tiếng cười:
“Anh Phó, xem livestream sao rồi? Thật sự không đến chơi à?”
Thái độ và giọng điệu đều vô cùng quen thuộc, thậm chí cả tiếng cười nói trong tiếng ồn xung quanh cũng là của những người bạn quen thuộc của Phó Vong Xuyên.
Tuy nhiên, cái giọng nói đang nói chuyện với anh ta này, anh ta có thể khẳng định là mình chưa bao giờ nghe thấy.
Cổ họng Phó Vong Xuyên run rẩy, mở miệng ra thì giọng nói cũng khàn đi.
"Anh là ai?" Anh hỏi.
Đầu dây bên kia ngừng một giây, rồi giọng nói xa lạ cười nói: “Em là Tuân Diệu đây mà.”
Im lặng một lúc, Phó Vong Xuyên dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Sắc mặt anh trở nên khó chịu, nghiến răng nói: “À, tiểu Diệu à. Mấy đứa cứ chơi đi, anh còn xem livestream, cúp máy trước đây.”
Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Trong phòng livestream, yêu cầu kết nối đã tự động bị ngắt, Cố Từ lại gửi yêu cầu kết nối lại.
Phó Vong Xuyên nghiến răng, cố nén cơn giận và chấp nhận cuộc gọi video.
Tuân Diệu đột nhiên thấy mặt Phó Vong Xuyên xuất hiện trên màn hình, sững sờ một lát rồi chợt òa khóc nức nở, suýt nữa thì bổ nhào vào ôm lấy máy quay.
"Anh Phó ư ư ư anh Phó! Đúng là anh rồi! Em cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa ư ư ư!" Tuân Diệu khóc như một đứa trẻ bị cướp kẹo.
[Không phải, anh chàng này thật sự là bạn của anh Phó à?]
[Khóc thảm quá vậy? Rốt cuộc chuyện gì vậy? Ai có thể nói cho tôi biết với!!!]
[À, đây là kịch bản mới gì à? Sao tôi xem không hiểu lắm?]
[Không phải, anh Phó trông như sắp nổi giận rồi kìa.]
Khán giả đều xem trong sự khó hiểu, nhưng có thể thấy sắc mặt Phó Vong Xuyên còn khó coi hơn lúc nãy.
Phó Vong Xuyên mặt lạnh nhìn chằm chằm vào Tuân Diệu trên màn hình, rồi lại nhìn Cố Từ, chợt mở miệng nói: “Đủ rồi.”
Tiếng khóc của Tuân Diệu ngừng bặt, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh qua màn hình.
"Chơi đủ chưa?" Phó Vong Xuyên bất chấp cơn đau trong miệng, cố nén giận nói:
“Mấy đứa thấy thế này rất thú vị à?”
"Gì cơ?" Tuân Diệu chưa kịp phản ứng.
Phó Vong Xuyên cười khẩy một tiếng, nói với giọng lạnh lùng: “Đây không phải là do mấy đứa đã bàn bạc từ trước rồi sao?”
Anh nói với Tuân Diệu: “Mày bảo Cố Từ nói với tao là mày chết rồi, để tao lo lắng tức giận, rồi mày lại xuất hiện trong livestream, cùng lúc đó lại tìm một người lạ dùng điện thoại của mày gọi điện cho tao giả mạo mày để dọa tao, khiến tao nghĩ mình gặp ma.”
Tuân Diệu ngơ ngác nói: “Không phải, anh Phó anh nói gì vậy? Em khi nào tìm người giả mạo mình? Hơn nữa em thật sự đã chết rồi mà.”
"Đủ rồi!" Phó Vong Xuyên giận dữ nói: “Dừng lại ở đây đi. Tốt nhất là bây giờ mày lăn ngay đến đây, đừng để tao phải đánh mày.”
Tuân Diệu từ nhỏ đã là kẻ theo đuôi nhỏ của Phó Vong Xuyên, anh ta biết mình không thông minh, nên chuyện gì cũng nghe lời Phó Vong Xuyên.
Phó Vong Xuyên cũng từ nhỏ đã dẫn anh ta đi chơi cùng, có chuyện gì tốt cũng không quên đưa anh ta đi cùng, gây chuyện gì cũng che chắn cho anh ta, hoàn toàn là một người anh em tốt, một người anh cả trượng nghĩa.
Mà Phó Vong Xuyên cũng rất ít khi dùng thái độ nghiêm khắc như vậy với anh ta, khiến Tuân Diệu sợ đến mức không dám khóc nữa, cũng không dám biện giải, chỉ có thể bối rối nhìn Cố Từ cầu cứu.
Cố Từ lại nhạy bén nhận ra một chút điều bất thường, nhíu mày nói:
“Anh Phó, anh nói vừa nãy có người dùng điện thoại của Tuân Diệu gọi cho anh sao?”
Phó Vong Xuyên dần trở nên mất kiên nhẫn.
Mấy tháng nay tâm trạng anh có dao động rất lớn, gần như là thất thường, con người cũng không còn lạc quan vui vẻ như trước, ngược lại trở nên nóng nảy dễ cáu giận.
Anh biết mình không ổn, nên rất cố gắng điều chỉnh.
Trước đó anh bị Cố Từ chọc tức đến mức không kiểm soát được, lúc này nhận thấy mình lại đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát, liền cố gắng kiềm chế cơn giận, nuốt lại những lời tục tĩu đến đầu môi, chỉ nói:
“Đừng nói chuyện này không phải do mấy đứa làm.”
Tuân Diệu sụp đổ nói: “Anh ơi, anh ruột ơi, em thật sự không biết chuyện này đâu! Hơn nữa làm sao em có thể dùng chuyện mình chết rồi để đùa giỡn với anh được chứ? Em dám sao?”
Phó Vong Xuyên chợt sững lại, bộ não đang bị cơn giận làm rối loạn cũng bừng tỉnh bởi câu nói này.
Anh quá hiểu Tuân Diệu, nên lúc này sau khi bình tĩnh lại, anh mới có thể nhận ra phản ứng của Tuân Diệu quả thật không giống nói dối.
Hơn nữa Tuân Diệu nói đúng, làm sao anh ta có thể đùa giỡn vô duyên vô cớ như vậy với anh như vậy được chứ?
Vậy nên…
Một "giả thuyết" hoang đường, hay đúng hơn là một "sự thật" dần lớn lên, gào thét trong tâm trí anh , khiến anh mất một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Khán giả xem đến đây, cuối cùng cũng hiểu ra được phần nào.
[Khoan đã, khoan đã, vậy là anh Phó và cái tên tóc vàng này thật sự là bạn tốt, và cái tên tóc vàng cùng streamer đã lên kế hoạch trêu chọc anh Phó?]
[Nhưng cái tên tóc vàng trông rất thật lòng đấy chứ, với lại biểu cảm của anh Phó bây giờ cũng không ổn lắm, chẳng lẽ cái tên tóc vàng nói thật à?]
[Sao có thể là thật được? Tôi thấy đây chỉ là một màn PR trá hình thôi.]
[Đây chắc chắn là PR rồi, anh Phó hôm qua đã bày tỏ ý định muốn lăng xê tân binh này rồi, biết đâu ngay từ đầu đã là kịch bản do anh Phó và streamer bàn bạc với nhau.]
Lướt mạng lâu ngày, đủ mọi chiêu trò PR, đủ mọi kịch bản đều đã thấy qua, những khán giả này càng nghĩ càng thấy đúng, chắc chắn đây là một kịch bản.
Phải nói, kịch bản này rất mới lạ, và quả thật đã nắm bắt được sự tò mò của mọi người.
Nhưng Phó Vong Xuyên lại biết đây không phải kịch bản.
Nếu Tuân Diệu không lừa anh , thì tất cả những điều này đều là sự thật.
Cố Từ thật sự là Âm sai, còn Tuân Diệu, cũng thật sự đã…
Phó Vong Xuyên không thể chấp nhận được sự thật này, quan niệm về thế giới và duy vật của anh bị tác động mạnh mẽ, nhưng điều khiến anh khó chấp nhận nhất, vẫn là việc anh và Tuân Diệu lại phải âm dương cách biệt như vậy.
Anh nhìn Tuân Diệu với tâm trạng phức tạp, lần này, anh đã chú ý đến nhiều chi tiết hơn.
Ví dụ như khuôn mặt và sắc môi xanh xao bất thường của Tuân Diệu, ví dụ như vật chất đông cứng được nghi là vết máu dính trên cổ áo anh ta.
Phó Vong Xuyên cảm thấy mình như sắp không thở nổi, khó nhọc nói:
“Tuân Diệu, tao cho mày cơ hội cuối cùng để nói thật.”
Đây là sự giãy giụa cuối cùng, nhưng thật ra trong lòng anh đã có câu trả lời rồi, hốc mắt cũng đã cay xè.
Quả nhiên, Tuân Diệu nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe nói: “Anh Phó, em thật sự không lừa anh. Em thật sự đã chết rồi, chết từ bốn ngày trước rồi!”
Nói rồi, anh ta lại không kìm được mà nức nở.
Tim Phó Vong Xuyên chợt chùng xuống, cuối cùng anh không thể trụ vững nữa, bất lực ngồi phịch xuống đất.
Anh nhìn khuôn mặt quen thuộc trên màn hình, hốc mắt đỏ ngầu.
Ai có thể ngờ được người anh em tốt vẫn còn nói cười vui vẻ với mình mấy ngày trước, thoắt cái đã biến thành linh hồn?
Phó Vong Xuyên cuối cùng cũng nhận ra, Tuân Diệu thật sự không còn ở bên cạnh anh nữa rồi.
Họ không thể cùng nhau nói cười đùa giỡn, không thể cùng nhau khoác vai bá cổ nữa, bãi biển hẹn nhau đi lướt sóng vẫn chưa đến, những chai rượu định uống vẫn chưa kịp nếm, giờ đây lại chỉ có thể gặp nhau qua màn hình.
Giống như anh hiểu Tuân Diệu, Tuân Diệu cũng rất hiểu anh.
Vì vậy, khi thấy vẻ mặt này của anh, Tuân Diệu liền biết anh đã tin rồi.
"Anh Phó." Tuân Diệu hít hít mũi, nói: “Anh tin em rồi phải không?”
Thấy Phó Vong Xuyên quả nhiên không phủ nhận, Tuân Diệu liền lau nước mắt, sốt ruột bắt đầu dặn dò di ngôn:
“Anh Phó, anh đốt cho em ít tiền đi, bây giờ em nghèo rớt mồng tơi rồi, nếu không phải anh Từ tìm được em, còn dẫn em đi ăn, cho em chỗ ở, có khi em đã phải làm cô hồn dã quỷ rồi. Đúng rồi, tốt nhất là anh đốt thêm cho em nhà cửa xe cộ nữa, anh biết em thích gì nhất mà, cái gì đốt được thì đốt cho em hết đi.”
“Với lại bố mẹ em nữa, họ vẫn chưa biết em đã chết, cũng không biết họ có chịu đựng nổi không. Anh giúp em chăm sóc họ được không?”
Cổ họng Phó Vong Xuyên nghẹn lại, không thể nói nên lời.
"À đúng rồi, cả mấy cái mô hình của em nữa, anh cũng đốt cho em luôn đi. Đặc biệt là mấy 'nữ thần' của em, Lilith, Angelina, không có các cô ấy em làm sao ngủ được ư ư ư." Nói rồi, Tuân Diệu lại muốn khóc.
Tâm trạng đau buồn của Phó Vong Xuyên bị câu nói cuối cùng của anh ta cắt ngang đột ngột, một luồng khí mắc kẹt trong lồng ngực không lên không xuống được.
Cố Từ cảm nhận được luồng khí bi thương tỏa ra từ Tuân Diệu, thông cảm vỗ nhẹ vai anh ta, an ủi một cách lặng lẽ.
Phó Vong Xuyên dần hồi phục cảm xúc, lúc này mới nhìn lại Cố Từ đang im lặng nãy giờ.
Nghĩ đến thái độ của mình với Cố Từ trước đó, bỗng nhiên anh cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, lại còn hơi sợ hãi.
Anh đã hung dữ với Cố Từ như vậy, còn nhắn tin chửi rủa cậu không ít, nhưng Cố Từ vẫn giữ lời, giúp anh tìm được Tuân Diệu, còn chăm sóc tên nhóc kia tốt như vậy, thậm chí còn sẵn lòng đưa Tuân Diệu lên livestream cùng, nếu không thì có lẽ anh sẽ không bao giờ gặp lại Tuân Diệu nữa.
Không, nếu không có Cố Từ, thậm chí đến giờ anh vẫn không biết người anh em tốt nhất của mình đã chết rồi.
Hơn nữa Cố Từ là Âm sai, sao một người phàm như anh có thể đắc tội được?
Nhưng Cố Từ không chỉ không chấp nhặt với anh , mà còn chỉ cho anh cách đối phó với lời nguyền bị hạ.
Âm sai nhỏ này thật tốt bụng quá!
Càng nghĩ, Phó Vong Xuyên càng thấy mình trước đây thật quá đáng, quá đáng đến mức không thể chấp nhận được!
Nỗi hổ thẹn sâu sắc không thể bù đắp, anh liền mở giao diện quà tặng.
Trên màn hình livestream chợt bùng nổ hiệu ứng quà tặng rực rỡ, tất cả mọi người đều bị thu hút sự chú ý.
Cố Từ cũng vậy, khi thấy người tặng quà là Phó Vong Xuyên, cậu cũng hơi ngạc nhiên.
"Tiểu Từ, không, anh Từ." Phó Vong Xuyên giờ còn dám gọi cậu là "tiểu Từ" nữa sao, cũng bắt chước Tuân Diệu gọi cậu là "anh Từ".
"Em xin lỗi anh Từ, trước đây là do em quá không hiểu chuyện." Phó Vong Xuyên lúng túng nói: “Cảm ơn anh không chấp nhặt giúp em chăm sóc Tuân Diệu, em biết có thể anh không thiếu số quà này của em, nhưng bây giờ em cũng không biết phải làm gì cho anh để bù đắp những sai lầm ngớ ngẩn trước đây của em. Sau này nếu anh có gì cần em làm, cứ trực tiếp sai bảo, em nhất định sẽ dốc hết sức.”
Cố Từ hoàn toàn không nghe lọt lời anh nói, chỉ chăm chú nhìn số lượt pháo liên tiếp ở góc trên bên phải.
Một trăm rồi! Hai trăm rồi!
Cố Từ cả người đều hơi lâng lâng.
Ai nói cậu không thiếu số quà này?
Cậu cực kỳ thiếu đó!
Phó Vong Xuyên đã tặng hết tất cả số vàng trong tài khoản livestream của mình, tổng cộng hơn hai trăm quả pháo, một lần nữa trở thành người đứng đầu bảng quà tặng, còn anh À lùi xuống vị trí thứ hai.
Phòng livestream của Cố Từ lại một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của cả nền tảng, số người xem trực tuyến thẳng tiến năm triệu.
Hơn hai giờ sáng, số người xem trực tuyến này thực sự đáng kinh ngạc, dường như tất cả khán giả trên toàn nền tảng đều đã đổ về đây.
[Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh Phó lại xin lỗi streamer á?!]
[Cứu tôi với, tôi sắp tin rồi, Cố Từ sẽ không thật sự là Âm sai chứ? Thế giới này huyền ảo vậy sao?]
[Kịch bản như thật, không lẽ cũng có người tin sao? Tôi chỉ có thể nói rằng đến đây tôi hoàn toàn khẳng định đây là kịch bản, dù là Cố Từ, Tuân Diệu, hay anh Phó và cái anh À kia, tất cả đều là một phần của kịch bản.]
[Kịch bản này hay đấy, thêm nữa đi, thêm nữa đi.]
[Nhưng có mỗi tôi tò mò về cuộc điện thoại mà anh Phó vừa nói không? Cảm giác kịch bản này không đơn giản đâu đấy.]
Cố Từ cũng còn nhớ cuộc điện thoại đó, thấy một người một ma đều đã bình tĩnh lại, liền hỏi lại Phó Vong Xuyên:
“Anh Phó, câu hỏi lúc nãy anh vẫn chưa trả lời tôi đâu, có người dùng điện thoại của Tuân Diệu gọi cho anh sao? Anh ta nói gì?”
Tuân Diệu nói anh ta bị người ta đẩy xuống núi, nên chắc chắn sẽ có một hung thủ, biết đâu chiếc điện thoại này chính là manh mối.
Tuân Diệu cũng nghĩ đến chuyện này, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, kích động nói:
“Không đúng anh Phó, em nhớ lúc em đi leo núi có mang theo điện thoại mà, còn gửi tin nhắn vào nhóm nữa. Nếu nó không rơi xuống núi cùng em, thì ai có thể lấy được nó?”
Tim Phó Vong Xuyên chợt đập mạnh, nghĩ đến một khả năng.
Giây tiếp theo, Cố Từ đã nói ra suy đoán của mình:
“Chẳng lẽ là hung thủ đã lấy đi rồi?”