Phó Vong Xuyên nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên màn hình, trong ngực nghẹn một cục tức, tức đến nỗi suýt thì ném luôn điện thoại.

Anh nhảy xuống giường, đi đi lại lại mấy vòng trên sàn, lửa giận trong lòng càng cháy lên dữ dội.

Anh không kìm được mở hộp thoại chat với Cố Từ, gửi hết đoạn ghi âm này đến đoạn ghi âm khác, không câu nào nghe lọt tai, toàn là những lời tục tĩu.

Cái tên Cố Từ này có thù oán gì với anh không vậy?

Dám nguyền rủa anh em của anh chết, chẳng lẽ cậu ta không biết nhà họ Phó làm nghề gì sao?

Cái nền tảng livestream này đều là của nhà họ Phó, Cố Từ ăn phải gan hùm mật gấu mới dám đối đầu với anh!

Phó Vong Xuyên chửi mười mấy phút, nhưng bên Cố Từ lại chẳng có chút phản hồi nào, điều này càng làm anh thêm tức tối hơn.

Lập tức , anh không thèm quan tâm đến bây giờ là mấy giờ, trực tiếp gọi điện cho người phụ trách nền tảng. Đối phương đang ngủ mơ màng, nghe là Phó Vong Xuyên thì lập tức tỉnh táo.

“Tiểu Phó Tổng có chuyện gì cứ dặn dò, lại còn làm phiền ngài nửa đêm đích thân gọi điện, tôi đây...”

"Thôi được rồi, đừng có nói nhảm." Phó Vong Xuyên ngắt lời anh ta, nói: “Streamer tên Cố Từ bên nền tảng của anh, anh đưa số điện thoại của cậu ta cho tôi. Mà thôi, anh gửi tất cả thông tin của cậu ta cho tôi luôn đi.”

"Ai cơ?" Người phụ trách ngớ người, nền tảng có mấy vạn streamer ký hợp đồng, mấy chục vạn streamer chưa ký hợp đồng, làm sao anh ta biết vị "tiểu tổ tông" này nói ai?

Phó Vong Xuyên chụp ảnh màn hình livestream gửi vào WeChat của đối phương: 

“Cái này này, tôi cần ngay bây giờ.”

Nói rồi anh cúp điện thoại.

Khoảng bảy, tám phút sau, người phụ trách gửi một tài liệu điện tử qua.

Phó Vong Xuyên mở ra, đọc lướt nhanh, đọc đến cuối thì tức đến bật cười.

Cái nền tảng "rách" này duyệt hồ sơ kiểu gì vậy?

Nơi ở thì ghi "Căn hộ số 1303, đơn nguyên 3, tòa nhà số 9, khu chung cư Âm sai, Phong Đô Thành", nghề nghiệp ghi "Âm sai", kỹ năng ghi "Thành thạo sử dụng hệ thống Sổ Sinh Tử".

Quá phi lý, thế mà cái nền tảng rách này vẫn đồng ý cho cậu ta mở kênh livestream ư?!

Hơn nữa, trên bản sao chứng minh thư của streamer là gì?

Con dấu của Nha Môn Âm Ti?

Có khoa học chút nào không thế?

Người phụ trách cũng là sau khi gửi đi mới nhớ ra phải xem qua thông tin của streamer này, trước đây Phó Vong Xuyên cũng không ít lần yêu cầu thông tin của các streamer này, đều là để nâng đỡ người ta, anh ta cũng nhắm mắt cho qua không để tâm.

Đến khi xem xong thông tin của streamer này, người phụ trách cũng bật cười, cười vì cảm thấy buồn cười ấy.

“Chà, thú vị thật đấy. Chẳng trách cậu chủ Phó lại để mắt đến. Chắc chẳng mấy chốc sẽ trở thành streamer nổi tiếng thôi, có thể chuẩn bị ký hợp đồng chính thức rồi. Chỉ là không biết kiểu streamer này thì hợp bán mặt hàng gì nhỉ?”

---

Điện thoại WeChat kêu "ting" một tiếng, người phụ trách mở ra, liền nghe thấy giọng nói đặc biệt điềm tĩnh và nhẹ nhàng của cậu chủ Phó hỏi: 

“Lúc các anh duyệt hồ sơ, sao mà duyệt một bản lý lịch 'đặc biệt' như thế vậy?”

Khi nói đến hai chữ "đặc biệt", anh suýt thì tức đến nghiến răng, nhưng người phụ trách lúc này lại buồn ngủ rũ rượi nên không hề nghe ra.

Tuy nhiên, chuyện này anh ta lại có ấn tượng, liền đáp: “Tiểu Phó tổng, lúc đó chúng tôi duyệt thấy người này đúng là một 'diễn viên' có máu mặt, thấy khá thú vị nên đã mở phòng livestream cho cậu ấy.”

Nhưng nếu muốn ký hợp đồng chính thức với nền tảng thì vẫn phải cung cấp thông tin thật.

Phó Vong Xuyên không gửi thêm tin nhắn nào nữa, người phụ trách liền gạt chuyện này ra khỏi đầu, tiếp tục ngủ nướng.

---

Ở một nơi khác, Phó Vong Xuyên càng nghĩ càng tức giận.

Không tài nào ngủ được, anh khoác đại chiếc áo khoác ra ban công châm một điếu thuốc.

Hút hết nửa điếu thuốc, Phó Vong Xuyên nhìn màn đêm đen kịt, trong lòng dần dâng lên một sự bất an khó tả.

Chẳng lẽ Tuân Diệu thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?

Ngay sau đó anh lập tức lắc đầu, tự nhủ mình đúng là bị ám ảnh rồi.

Nhưng cái ý nghĩ đó cứ quanh quẩn mãi không dứt.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Phó Vong Xuyên lập tức không còn để ý đến mùi khói thuốc khắp người, vội vàng chạy về phòng ngủ lấy điện thoại lướt lại tin nhắn trong nhóm cũ, lướt mãi cho đến rạng sáng ngày mùng 9.

Rạng sáng ngày mùng 9, hơn 1 giờ sáng, Tuân Diệu đã gửi một tin nhắn trong nhóm: “Anh em ơi, tôi đi leo núi ngắm bình minh đây, lát nữa sẽ gửi ảnh cho mọi người nhé. Vị trí núi Lạc Hà.”

Phó Vong Xuyên như rơi xuống hầm băng.

Đúng là rạng sáng ngày mùng 9, khớp với lời của Cố Từ!

Anh vội vàng lướt xuống các tin nhắn tiếp theo, rồi đổi sang mấy nhóm khác để tìm, nhưng vẫn không thấy bất kỳ tin nhắn nào khác của Tuân Diệu.

Dường như từ sau rạng sáng ngày mùng 9, Tuân Diệu đã thực sự mất liên lạc.

Lời của Cố Từ văng vẳng bên tai: “Bạn của anh đã mất vào rạng sáng ngày mùng 9...”

Tim Phó Vong Xuyên đập càng lúc càng nhanh, tay chân lạnh ngắt.

Một lúc lâu sau, anh chợt bừng tỉnh, run rẩy tay bấm số điện thoại của quản gia nhà họ Tuân.

Giờ này quản gia vẫn đang ngủ say, điện thoại đổ chuông mấy hồi mới được nhấc máy.

Điện thoại vừa kết nối, Phó Vong Xuyên đã vội vàng hỏi: “Tuân Diệu có ở đó không?”

Anh gần như không nghe thấy tiếng mình nói, chỉ có tiếng tim đập nặng nề, dồn dập vang vọng bên tai.

---

Cuối cùng, giọng nói hiền lành của quản gia truyền đến qua ống nghe, nói: “Phó nhị thiếu, thiếu gia nhà tôi đã về từ chiều hôm qua rồi, giờ đang ngủ trong phòng, ngài có cần tôi gọi cậu ấy nghe điện thoại không ạ?”

"Chú nói, Tuân Diệu đang ngủ trong phòng?" Phó Vong Xuyên dần dần tìm lại được giọng nói của mình.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Phó Vong Xuyên mềm nhũn cả chân, ngồi phịch xuống ghế sofa.

Ngực anh phập phồng , cuối cùng cũng dám thở một hơi thật dài.

Anh đưa tay lên sờ trán, mới phát hiện mình đã đổ đầy mồ hôi.

"Phó nhị thiếu? Ngài còn đó không ạ?" Giọng quản gia đầy nghi hoặc vang lên trong ống nghe.

Phó Vong Xuyên thở phào nhẹ nhõm, kéo khóe môi nói: “Không sao đâu chú Mã, làm phiền chú rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Vong Xuyên mất thêm vài phút nữa mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Rồi anh bật cười vì chính mình.

Anh đúng là ngu hết chỗ nói, vừa nãy lại thực sự tin lời ma quỷ của tên streamer vớ vẩn kia.

Có lẽ Cố Từ đưa ra cái "điểm mấu chốt" là ngày mùng 9, chẳng qua vì lúc đầu Phó Vong Xuyên đã nói rằng mình không liên lạc được với Tuân Diệu hai ba ngày nay.

Cố Từ là "mèo mù vớ phải cá rán" mà thôi.

Phó Vong Xuyên cảm thấy mình lại bị lừa một lần nữa, vừa làu bàu chửi rủa vừa đi tắm rồi mới quay lại giường.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh chợt nghĩ tại sao Tuân Diệu về mà không liên lạc với mình, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua một lát, sau đó anh lại nghĩ đến Cố Từ.

Cái tên streamer rác rưởi đó tốt nhất đừng có livestream, nếu không, anh nhất định phải "nói chuyện" với đối phương cho ra lẽ!

---

Phó Vong Xuyên thực ra có rất nhiều cách để một streamer nhỏ bé biến mất khỏi mạng xã hội, thậm chí với quyền lực của nhà họ Phó, anh muốn Cố Từ không bao giờ tìm được việc làm cũng được.

Đối với những người có tiền, muốn chèn ép một người bình thường đến đường cùng là một chuyện quá đỗi dễ dàng.

Nhưng Phó Vong Xuyên không thèm làm những chuyện như vậy, từ nhỏ cha mẹ anh đã dạy phải đối xử tốt với người khác, tha thứ được thì hãy tha thứ.

Vì vậy, nếu Phó nhị thiếu muốn "đánh nhau", anh sẽ trực tiếp đường đường chính chính mà làm, tuyệt đối không chơi trò tiểu xảo.

---

Bên này, cậu chủ Phó ngay cả trong mơ cũng còn đang tức giận, mà bên kia Cố Từ cũng không rảnh rỗi.

Cậu quên mất mình đã hẹn giờ cho buổi livestream, mấy ngày trước cứ đúng giờ là tắt livestream, tuyệt đối không làm thêm một giây nào, nên khi phòng livestream tự động tắt, cậu cũng ngớ người ra.

Ban đầu cậu cũng muốn bật lại livestream để an ủi Phó Vong Xuyên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi vậy.

Thay vì nói suông không có bằng chứng, chi bằng bây giờ cậu đi tìm Tuân Diệu, đưa người ta đến trước mặt Phó Vong Xuyên, như vậy Phó Vong Xuyên cũng có thể yên tâm sớm hơn.

Hơn nữa, Tuân Diệu lúc này có lẽ đang sống không tốt lắm, bởi vì bây giờ anh ta thuộc dạng tiểu quỷ không được cúng tế, không có đồ cúng.

Tiểu quỷ không được cúng tế thường được chia thành hai loại.

Một loại giống như Cố Từ, khi còn sống ở dương gian đã cô độc không nơi nương tựa, chết rồi cũng không ai cúng tế, loại quỷ này chỉ có thể lang thang ở thôn hoang, những kẻ có chí tiến thủ thì sẽ như Cố Từ tìm một công việc để sớm thoát khỏi thôn hoang.

Loại thứ hai là những tiểu quỷ chết bất đắc kỳ tử như Tuân Diệu, và thân xác chưa được gia đình phát hiện đã chết.

Loại linh hồn này trong sáu ngày đầu tiên khi mới đến âm phủ không có tiền bạc bên mình, ở âm gian có thể nói là một bước đi cũng khó khăn.

Chỉ đến ngày thứ bảy khi hồn về, mới có thể báo mộng cho gia đình biết tin mình đã chết, từ đó nhận được sự cúng tế.

Vì vậy, Tuân Diệu bây giờ cùng lắm chỉ là một con quỷ hoang.

Quỷ hoang có hai con đường, một là chờ đợi hồn về ngày thất đầu ở đại sảnh văn phòng âm ty, hai là bị đưa đến thôn hoang chờ đợi ngày thất đầu.

Còn việc bị đưa đi đâu, tất cả đều tùy vào tâm trạng của âm sai.

Mà các âm sai phần lớn đều nghèo rớt mùng tơi, dẫn đến việc ai cũng thấy tiền là sáng mắt, chỉ khi nhận được lợi lộc mới chịu giúp việc.

Nói cách khác là, muốn ở lại đại sảnh âm ty có ăn, có uống, có chỗ nghỉ ngơi, thì trên người nhất định phải có chút tiền "lót đường".

Nhưng anh Phó giàu có như vậy, bạn của anh ấy chắc hẳn cũng phải rất giàu.

Nếu Tuân Diệu khi chết có mang theo vàng bạc hay những loại tiền tệ cứng khác, thì ở âm gian cũng có thể ăn nên làm ra, vì vậy rất có thể anh ta đang ở đại sảnh làm việc.

Cố Từ đã nhận tiền "đánh thưởng" của Phó Vong Xuyên, lại còn hứa sẽ giúp anh liên lạc với bạn, tất nhiên là phải đi tìm Tuân Diệu.

Thế là, tiểu âm sai dứt khoát tắt máy tính, khoác chiếc áo choàng đỏ sẫm đặc trưng của âm sai rồi ra khỏi nhà.

---

Bầu trời ở thành Phong Đô lúc nào cũng tối đen như mực, vĩnh viễn treo một vầng trăng khuyết màu bạc.

4 giờ 40 phút sáng, các thành phố ở dương gian vẫn chưa thức giấc, nhưng mặt đất ở thành Phong Đô đã rực rỡ ánh đèn cao ốc.

Trên đường phố xe cộ tấp nập, tất cả các linh hồn nhỏ đều trông giống người thật, khiến người ta có cảm giác như đây là một đô thị phồn hoa ở dương gian.

Chỉ có những âm sai áo đỏ thỉnh thoảng đi qua, những Vô Thường mặc áo choàng đen đội mũ cao, và một số linh hồn kỳ dị trong " Ngày Hồi Sinh*" đến, mới cho thấy sự khác biệt giữa nơi đây và nhân gian.

*Ngày Hồi Sinh ở đây là chỉ Tết thanh minh, Rằm tháng bảy . Mấy cái ngày mà ma được về thăm nhà ấy. Chưa tìm đc từ phù hợp thay thế nên tôi để vậy đã.

Cố Từ đợi một lúc ở cổng khu dân cư, rồi lên xe buýt tuyến 102.

Các âm sai đi lại bằng phương tiện công cộng không mất tiền, đây cũng là phúc lợi tốt nhất của các âm sai ngoài chung cư miễn phí.

Điểm cuối của xe buýt là Quỷ Môn Quan, đi ra khỏi Quỷ Môn Quan là Hoàng Tuyền Lộ, và thôn Hoang nằm trên Hoàng Tuyền Lộ, đây là con đường bắt buộc mà các vong hồn phải đi qua khi từ miếu Thành Hoàng vào âm gian, rồi đến Quỷ Môn Quan.

Tuy nhiên, bây giờ Cố Từ vẫn chưa định đi thôn Hoang, cậu định đến đại sảnh làm việc để thử vận may trước.

Nếu Tuân Diệu ở đó thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết, nếu không tìm thấy thì mới đến thôn Hoang.

Xe buýt chạy không lâu thì đến đại sảnh làm việc, trên xe có rất nhiều linh hồn, chen chúc nhau như những chùm bánh tét.

Cố Từ dựa vào việc mình là âm sai, trực tiếp biến thành hồn thể, xuyên qua giữa các linh hồn.

Một số hành khách nhút nhát chỉ nhíu mày không nói gì, những người bạo dạn hơn đã thì thầm phàn nàn: “Có công chức đúng là khác biệt, không cần tuân thủ quy tắc công dân âm phủ gì cả.”

---

《Quy tắc công dân âm phủ》Điều 3: Trong thành Phong Đô và các khu vực quản lý trực thuộc, các linh hồn không thuộc "Ngày Hồi Sinh" không được phép tùy tiện để lộ hình dạng khi chết, phải giữ trạng thái con người, không được tùy tiện biến thành hồn thể (trừ âm sai). Duy trì trật tự âm phủ, mỗi linh hồn đều phải có trách nhiệm.

Cố Từ rất ít khi dựa vào thân phận để làm những chuyện trái đạo đức, nhưng lần này cậu đang vội, nên thuộc trường hợp đặc biệt.

Nhưng dù sao thì da mặt của cậu vẫn rất mỏng nên không dám quay đầu lại, nhanh chân chạy vào sảnh làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play