Thẩm Thanh Đường quỳ xuống, nhìn vào mắt nàng ta nói từng chữ một: “Người bị hủy hoại là cô nương chứ không phải ta. Cô nương và Bùi Cảnh Minh, một người thì ngu xuẩn, người kia lại xấu xa, quả thật là một đôi mà trời đất tạo nên. Hao tổn tâm trí chờ đợi ta gả sang đó, nhưng thật chất lại tự gieo nghiệp ác lên đầu mình.”
Nàng cong môi cười lạnh: “Thế cô nương nghĩ tại sao ta lại đến đây gặp cô nương? Vốn dĩ ta chỉ muốn nhìn rõ cô nương để nhắc nhở bản thân rằng ta không bao giờ được sống như vậy...”
Đáng thương nhưng lại vô liêm sỉ, thật đáng khinh bỉ.
Hành Lộ nghiến răng, trừng mắt nhìn nàng muốn rách cả mí mắt.
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, ân cần nhắc nhở: “Nếu ta là cô nương, bây giờ ta sẽ không làm mình xấu hổ như vậy. Đứa bé đã không còn, nhưng người giết con cô nương vẫn còn sống, chẳng lẽ cô nương không muốn báo thù hay sao?”
Hành Lộ hiểu được lời của nàng, dần dần bình tĩnh lại: “Làm sao ta có thể báo thù được đây? Hiện tại ả ta được tam thiếu gia sủng ái, ta chỉ là phận thê thiếp, có thể làm sao bây giờ?”
“Chẳng lẽ là ý của tẩu tẩu à?”
Thẩm Thanh Đường hỏi ngược lại nàng ta, giọng điệu vô cùng thâm thúy: “Ta nhớ lúc Hành Lộ cô nương đẩy ta ngã xuống nước, Cảnh Minh ca ca bảo vệ chặt chẽ đến như vậy mà! Sao bây giờ cô nương sảy thai, chuyện lớn đến như vậy mà không nhìn thấy huynh ấy ra mặt thế?”
Hành Lộ cuối cùng cũng hiểu ra, đôi môi run run nói: “Thì ra đây chính là ý của tam thiếu gia...”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play