Chiêu Hòa nghĩ thôi cũng thấy thú vị.

Nàng ta muốn Thẩm Thanh Đường không còn cơ hội để quay trở về nữa.

Tình cờ, ngay lúc này Bùi Tông Chi tới.

Chàng nhìn thấy sự căm ghét trong mắt Chiêu Hòa, nàng ta đang nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Đường.

Đôi mắt nàng ta sâu thẳm, rất khó đoán đang nghĩ gì.

Nhờ có Yến Thành đích thân dạy từng chút từng chút một, cộng thêm con ngựa này là hàng tốt, được dạy dỗ rất tốt, nên rất nhanh Thẩm Thanh Đường đã có thể tự mình cưỡi ngựa.

Chỉ là chưa được thành thạo cho lắm, nàng vẫn chưa dám kéo dây cương ngựa.

Nhưng không sao cả, Yến Thành nói với nàng: “Muội muội đừng lo lắng, lát nữa khi vào rừng hãy đi theo ta, ta sẽ ở bên cạnh em.”

“Vậy có ổn không? Yến Thành ca ca không muốn đi săn à?”

Đây là lễ hội đi săn mùa thu, có một điều đặc biệt đó là những ai dành chiến thắng sẽ được vào cung yết kiến Bệ hạ và xin một điều. Đây là một vinh dự rất lớn, nên rất nhiều người đổ xô tới tham dự.

“Ta cũng không có điều gì đặc biệt muốn cả.” Hắn nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời, “Điều ta muốn chỉ là muội mà thôi.”

Nhắc đến chuyện này, hắn đã viết thư gửi cho phụ mẫu của mình.

Hắn muốn đầu năm mới phụ mẫu hãy trở về kinh thành để sắp xếp mọi chuyện.

Thẩm Thanh Đường thấy hắn ta nói thẳng ra như vậy, nàng nhất thời đỏ mặt, cắn môi, mắt rủ xuống, “Yến Thành ca ca, huynh nói linh tinh gì vậy? Ở đây còn có rất nhiều người, cẩn thận đừng để họ nghe thấy, như vậy sẽ không tốt cho huynh.”

“Không sao, bọn họ đều biết hết mà.”

Đều biết sao?

Hắn ta thường xuyên đến Thừa Bình Hầu phủ, chuyện này đã được lan truyền khắp kinh thành, họ nói rằng Bình Nam Vương đang để ý đến Thẩm cô nương của Thừa Bình Hầu phủ.

Vì mọi người đều biết rõ nên không ai đến gần họ mà chỉ đứng từ xa quan sát, tránh làm phiền.

Bùi Tử Thê cũng rất bận rộn.

Nàng đã lớn rồi, đã đến tuổi thành hôn.

Phụ thân nàng là Thừa Bình Hầu, là một vị tướng ở phía Tây Bắc. Mẫu thân là cháu gái của Thái Hậu. Huynh trưởng hiện đang làm ở Hàn Lâm Viện, giữ một chức quan rất thân cận với Hoàng đế, có một tương lai rất sáng lạn.

Đương nhiên ai cũng muốn lấy được một cô nương vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn, gia cảnh còn cực kỳ tốt nên họ tranh nhau tới trước mặt nàng nịnh nọt.

Không chịu được sự làm phiền này, nàng đành trốn vào lều của thái tử.

“Thái tử ca ca.” Vẻ mặt nàng rất không vui, phàn nàn với hoàng tử, “Mấy người bên ngoài thật phiền phức, mau giúp muội đuổi họ đi đi.”

“Ai đã trêu Tiểu Bùi cô nương của chúng ta vậy?” Thái tử từ phía sau tấm bình phong bước ra, nhìn nàng mỉm cười.

“Chính là đám người ngoài đó.” Bùi Tử thê ngồi xuống, nàng tức giận nói: “Bọn họ đều là một đám hám danh lợi, mỗi ngày đều vây quanh muội, thật khó chịu.”

“Ồ?” Thái tử cũng ngồi xuống, “Theo ta thấy thì mọi họ rõ ràng là rất thích muội. Tại sao Tử Thê muội muội lại không thích ai trong số họ sao?”

“Không, muội không thích hộ, không muốn thành hôn với ai hết.”

“Vậy Tử Thê muội muội muốn thành hôn với ai?”

Bùi Tử Thê im lặng suy nghĩ một lúc, “Dù thế nào đi nữa cũng phải giống như đại ca của muội muội. Chứ muội không thích đám cặn bã này.”

Thái tử ôm trán cười, nói: “Vậy thì Tử Thê muội muội sẽ khó thành hôn rồi. Trên đời này được mấy người có thể như Bùi Tông Chi chứ? Ngay cả thái tử ta đây, với các vị hoàng tử trong cung cũng không bằng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play