Sau khi nghe tin, Hành Lộ chỉ biết khóc.
Nhà đó chỉ có duy nhất một người con gái, nghe nói tính tình rất nóng nảy. Nếu cô nương đó mà biết trong nhà đã có một tiểu thiếp thì cuộc sống sau này sẽ khó khăn cho coi.
Dạo gần đây Bùi Cảnh Minh bận rộn chuyện thành hôn. Lúc trở về, thấy Hành Lộ đang khóc, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Ngươi khóc à? Ta mới là người phải khóc đây này!” Hắn ta tức giận đá văng chiếc giày, “Kế hoạch ban đầu là cưới muội muội Thẩm gia, vậy mà…”
Muội muội Thẩm gia là một người tốt bụng, tính tình hiền hòa, lại còn rất xinh đẹp. Đáng lẽ sẽ được ôm ấp thê tử xinh đẹp trong tay, nhận sự chúc phúc từ mọi người.
“Đều tại ngươi hết.” Trong lòng hắn ta tràn ngập oán hận, “Tại ngươi đó, sao phải gây sự làm gì, để nàng ấy rơi xuống hồ, bây giờ thì tốt rồi, ta buộc phải thành thân với con gái Tào gia.”
Hắn cảm thấy cô nương đó xuất thân từ một gia đình bình thường, không xứng với mình, nên cảm thấy rất tức giận.
“Sao lại đổ hết mọi lỗi lầm lên người thiếp như thế?”
Hành Lộ rất tức giận, nàng ta chỉ tay thẳng vào mặt hắn nói: “Nếu không phải hôm đó thiếp nhìn thấy người nói chuyện thân thiết với Thái Vi, thiếp sợ người có ý khác nên mới làm như vậy.
Đừng tưởng thiếp không biết, từ lâu người đã có ý với Thẩm cô nương rồi nên mới chấp nhận cả Thái Vi.”
Nghe nàng ta nói vậy, Bùi Cảnh Minh càng tức giận hơn, “Đúng vậy! Ta có suy nghĩ đó với Thái Vi thì sao nào? Nếu ta thành hôn với muội muội Thẩm gia thì nàng ta chẳng phải sẽ là người hầu của ta sao, ta suy nghĩ như vậy có gì sai đâu?”
Hành Lộ không ngờ hắn ta lại công khai thừa nhận như vậy, trong lúc nhất thời nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Người nghĩ hay thật đó! Người tưởng rằng chỉ cần mình đồng ý thành hôn là Thẩm Thanh Đường sẽ đồng ý sao, nàng ta không muốn thành hôn với người đâu. Người hỏi sao thiếp lại đẩy nàng ta xuống nước sao? Thiếp nói cho người biết, thiếp không hề đẩy nàng ta, là nàng ta tự mình nhảy xuống nước đó.”
“Ngươi nói vớ vẩn gì vậy?”
Bùi Cảnh Minh hoàn toàn không tin lời của Hành Lộ, hắn ta cau mày, vả mặt đầy tức giận: “Đến bây giờ ngươi vẫn nghĩ tới việc đổ lỗi cho người khác sao, ngươi thật sự điên rồi, ở yên trong phòng, ngoan ngoãn kiểm điểm lại bản thân đi!”
Sau đó, hắn ta đứng dậy đóng sầm cửa lại rồi đi ra ngoài.
Ngày đó, Thẩm Thanh Đường nói rất đúng, cho dù nàng có nói sự thật thì sẽ chẳng có ai tin đâu.
Hành Lộ hiểu được điều này, nàng ta tuyệt vọng tới mức dựa vào giường khóc lóc thảm thiết.
Bùi Cảnh Minh đi ra từ phía cửa tây thì gặp Thẩm Thanh Đường đang đi đến Phật đường.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn, nàng lo lắng hỏi: “Cảnh Minh ca ca làm sao vậy?”
“Là Thanh Đường muội muội à?”
Khi nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, vẻ mặt của hắn cũng dịu đi đôi chút, thở dài nói: “Là chuyện của Hành Lộ trong viện của ta, nàng ta biết chuyện ta sắp thành hôn nên đang làm ầm ĩ lên.”
Nàng nhẹ nhàng an ủi hắn, “Cảnh Minh ca ca, huynh đừng tức giận. Hành Lộ chỉ là quan tâm đến huynh nên mới làm vậy thôi. Nàng ta còn đang mang thai đứa con của huynh, huynh nên để ý nàng ta một chút.”
Thật là một cô nương ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khác hẳn với cái người chanh chua, đanh đá trong viện vừa cãi nhau kịch liệt với mình.