Giọng điệu của Giang Uyển cũng rất bình tĩnh: “Ta đã phản bội con, con không hận ta à?”
“Có gì mà đáng hận chứ.”
Thẩm Thanh Đường nhìn trên bức bình phong hình núi sông, giọng nói nhẹ nhàng như sương mù: “Người không vì mình, trời tru đất diệt, chuyện này từ xưa đến nay đều đã thế rồi. Chẳng qua con quá mức tin tưởng người khác thôi."
Trước đây nàng đã trốn thoát được, Giang Uyển được coi như đóng góp một phần giúp đỡ nên nàng mới coi nhẹ.
"Cảm ơn vì đã không ghét ta." Giang Uyển nói sau bức bình phong.
Trên đời này có quá nhiều người trách móc và ghét bỏ bà, nên bớt đi một người thì tốt hơn.
Bà lại nói với Thẩm Thanh Đường: “Ta phải đi rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play