Chiêu Hòa càng tức giận hơn, ả ta dậm chân, khuôn mặt xinh đẹp đầy ghen tị xen lẫn vẻ không cam lòng: "Chàng ấy phải là của con! Chúng con đã lớn lên bên nhau từ nhỏ rồi, chính phụ hoàng cũng đã đính hôn cho con và chàng ấy. Bất cứ ai cũng đừng hòng cướp chàng ấy ra khỏi tay của con!”

Nói xong, ả ta ôm mặt chạy ra ngoài khóc.

Phương Ngọc cô cô bên cạnh hoàng hậu dự định đuổi theo nhưng bị hoàng hậu ra tay cản lại: “Cứ mặc kệ con bé đi. Cái tính tình như thế cũng do thói quen chiều chuộng con bé mà ra cả. Sau này mọi chuyện cứ để nó tự hiểu ra thì hơn, chẳng lẽ thế sự lúc nào cũng diễn ra theo ý nó được?”

Chiêu Hòa đụng phải bức tường trong Cung điện Trường Xuân, ấy vậy mà ả ta đâu nào chịu cam tâm. Ả ta gọi cung nữ phục vụ trong bữa tiệc trung thu ngày hôm đó để tìm hiểu chi tiết về Thẩm Thanh Đường.

“Thế mà ta còn tự hỏi nàng ta đến từ đâu?”

Chiêu Hòa hỏi xong liền tỏ thái độ khinh thường, âm thầm chế nhạo: “Thì ra chỉ là một cô nương được nuôi dưỡng trong phủ Thừa Bình Hầu không hơn không kém.”

Bây giờ là ngày chín tháng chín.

Hoa phù dung và hoa cúc vàng thơm ngát, không khí dường như không khác gì ngày tết.

Theo quy củ, các nhà quyền quý phải mang theo túi gỗ chóp khi leo núi, uống rượu hoa cúc vào ngày này. Truyền thuyết kể rằng nó có thể xua đuổi tà ma, giúp tránh được tai họa.

Quan trọng hơn hết, Bùi lão phu nhân còn tin vào Phật giáo nên phải đưa người nhà đến chùa Vọng An ở vài ngày, xông quần áo cũng như thắp hương, sau đó chép tay hai bộ kinh Hoa Nghiêm rồi đặt trên bàn hương như một dấu hiệu của lòng thành kính.

Thẩm Thanh Đường cũng theo sau.

Ngôi chùa có phòng cho khách lưu trú, những năm qua nàng thường đến cùng Bùi lão phu nhân.

Hòa thượng biết nàng thích yên tĩnh, nên đặc biệt dẫn nàng vào căn phòng sâu nhất, yên tĩnh và trang nhã nhất.

“Tiểu sư phụ.”

Thẩm Thanh Đường gọi tiểu sa di dẫn đường, nhẹ giọng hỏi: “Trong chùa còn có phòng nào khác không?”

“Tất nhiên là có.”

Tiểu sa di chắp tay đáp lại nàng: “Chỉ là không thể so sánh được với nơi này, trong chùa Trọng Dương có rất nhiều người, rất có thể làm phiền đến thí chủ.”

“Vấn đề đó không quan trọng."

Thẩm Thanh Đường nói: “Mời tiểu sư phụ dẫn ta tới đó.”

Việc đổi phòng chỉ là chuyện nhỏ, không mấy ai quan tâm đến.

Chỉ là buổi tối Bùi Tông Chi làm việc ở Hàn Lâm Viện xong bèn qua đây để dùng thức ăn chay, thuận tiện hỏi thăm nàng: “Sao muội lại không ở gian phòng cũ như trước kia nữa? Không phải trước kia muội yêu thích nhất là cánh cửa có màu trúc xanh kia à? Hơn nữa muội còn nói nơi đó yên tĩnh, thuận tiện cho việc chép kinh thư.”

“Đa tạ ca ca đã ghi nhớ lời muội từng nói.”

Thẩm Thanh Đường nhìn chàng ấy, bình tĩnh nói dối: “Đáng tiếc chúng ta đến muộn, nơi kia đã có người khác vào ở trước rồi.”

Không ít gia đình thượng lưu đến chùa Vọng An ở lại một thời gian.

“Thì ra là như vậy.”

Chàng ấy trầm ngâm dùng đũa gắp một miếng đồ chay bỏ vào bát nàng, nhẹ nhàng xin lỗi: “Là do ta sơ suất, quên đến chùa báo trước một tiếng cho muội, quấy rầy sự thanh tịnh của muội muội rồi.”

“Không sao đâu.”

Thẩm Thanh Đường cũng múc một thìa đậu phụ bạch ngọc cho chàng ấy, tươi cười nói: “Căn phòng muội ở hiện tại cũng rất tốt, tuy không yên tĩnh như ở đó, nhưng thường xuyên có thể nghe thấy hòa thượng tụng kinh. Nghe tiếng Phật vang vọng nhiều hơn, trong lòng muội cảm thấy lắng đọng không ít. Muội cũng đã hỏi qua đại sư tụng kinh rồi, người bảo muội có tuệ căn đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play