Muội muội của Triệu Hoành là A Nguyễn, là một trong những bệnh nhân đầu tiên sử dụng thuốc sắc mới được phát triển. Cơ thể của trẻ nhỏ hồi phục nhanh chóng và chỉ hồi phục trong vòng vài ngày.
Triệu Hoành đã dẫn cô bé đến để cảm ơn Thẩm Thanh Đường, hai huynh muội đều quỳ xuống đất, nghẹn ngào nức nở: “Cảm ơn cô nương đã cứu mạng. Nếu không có cô nương, A Nguyễn nhất định sẽ không khoẻ lại như vậy. Lần này Triệu Hoành sống sót được sẽ ghi nhớ đại ân của cô nương, về sau ta làm trâu làm ngựa để báo đáp cho cô nương."
“Chuyện đó, không nhất thiết phải như vậy đâu.”
Thẩm Thanh Đường kêu bọn họ đứng dậy, ánh mắt rơi vào trên người A Nguyễn, mỉm cười nói: “Xem như đó là duyên phận. Muội muội của ngươi bằng tuổi muội muội của ta, sao ngươi không thường xuyên đưa cô bé qua đây chơi, để A Nguyệt của ta có bạn đồng hành."
Triệu Hoành tự nhiên gật đầu đồng ý: “Chỉ cần cô nương không cảm thấy A Nguyễn ngốc nghếch là được.”
Hai cô bé trạc tuổi nhau đang chơi đùa, tiếng cười đùa trở nên sôi nổi hơn.
Bây giờ Lạc Nguyệt đã có bạn chơi cùng, cô bé thường đi theo A Nguyễn đến các con phố nhỏ, ngõ hẻm ở Nam Giang,... Khi trở về còn nói chuyện với Thẩm Thanh Đường về phong tục, tập quán của địa phương này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT