Giang Tề Ngôn không đành lòng nhìn nên quay đầu lại, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo: "Cô nương phải ở lại Nam Giang vì ta, Giang mỗ xin khắc ghi trong lòng, bách tính Giang Nam cũng sẽ không quên ân tình này của cô nương.”
“Không cần.” Thẩm Thanh Đường buông ống tay áo xắn lên, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không có ân tình gì đâu. Ta cũng đâu phải tự nguyện làm, bị đại nhân ép phải ở lại, nếu không ta đã rời khỏi Nam Giang đã lâu rồi."
“Nhưng cô nương đã ở lại phải không?”
Giang Tề Ngôn nhìn nàng nói nói: “Dù cô có nương bị ép buộc hay không, sự thật là mỗi ngày cô nương đều hiến máu cho người dân Nam Giang của bọn ta ta, cho nên lòng tốt này là có thật. Khi cơn phong ba này qua đi, Giang mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức để báo đáp đại ân của cô nương.”
“Đợi cho đến khi cơn phong ba này qua đi…”
Thẩm Thanh Đường lẩm bẩm một mình, nàng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn tuyết rơi trên trời.
Trận tuyết này đã cướp đi sinh mạng của vô số người, tàn phá tất cả chúng sinh. Sông Nam Giang hiện tại cũng giống như sông Lăng Xuyên lúc bấy giờ…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play