Ánh mắt Thẩm Thanh Đường nhìn Hành Lộ vô cùng lạnh lùng, khiến nàng ta chợt nhớ ánh mắt của Bùi Tông Chi ở từ đường ngày hôm đó.
Ánh mắt đó vừa lạnh lùng, vừa đáng sợ như có thể giết chết người.
Nàng ta nhất thời sợ hãi, nói lắp bắp: “Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nàng ta sợ hãi lùi về sau, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn nắm chặt lấy cổ tay của nàng ta, “Ta… ta nói cho ngươi biết… Ta đang mang trong mình giọt máu của Tam công tử. Nếu ngươi động đến ta, Tam công tử nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nàng ta sợ hãi tiếp tục lùi lại, Thẩm Thanh Đường cũng không chịu yếu thế mà bước tiến lên.
Phía sau là hồ nước, nếu không cẩn thận có thể bị ngã xuống.
“Ta nói này, nếu giờ ta đẩy ngươi xuống đó…”
Thẩm Thanh Đường nhìn thẳng vào mắt nàng ta, trong mắt tràn đầy sát khí, “Giờ là cuối thu, nước trong hồ rất lạnh, nếu rơi xuống đó, không biết ngươi có thể giữ được đứa bé không?”
“Ngươi dám?” Sắc mặt Hành Lộ tái nhợt, nàng ta đang rất sợ hãi.
Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt hiện giờ của nàng ta, khẽ cười, “Sao ta lại không dám, trong trường hợp xấu nhất thì ta sẽ nhảy xuống đó cùng ngươi. Sau đó ta sẽ nói với mọi người là ngươi hận chuyện phải quỳ ở từ đường nên đã chặn ta lại rồi đẩy xuống nước nhưng không may làm mình rơi xuống đó.”
“Người đoán xem, Tam công tử của ngươi sẽ tin ngươi hay là tin ta?”
Tất nhiên là tin Thẩm Thanh Đường rồi.
Ai lại đi tin một nha hoàn toàn cậy quyền lên mặt cơ chứ?
Hơn nữa, từ trước đến nay Thẩm Thanh Đường luôn là một cô nương hiền lành, dịu dàng, hiểu chuyện, không ai có thể nghi ngờ nàng sẽ làm chuyện này đâu.
Hành Lộ cuối cùng cũng hiểu ra, sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy trắng, không còn cách nào khác đành phải cầu xin, “Không… đừng mà.. tất cả là lỗi của nô tì, Thẩm cô nương…”
Giờ nàng ta đã cung kính gọi Thẩm Thanh Đường một tiếng “Thẩm cô nương”, giọng nói run rẩy, “Xin người hãy tha cho nô tì, nô tì không dám nữa đâu, cầu xin người…”
Thẩm Thanh Đường cũng chỉ muốn dọa nàng ta một chút thôi, sau khi nghe lời cầu xin, nàng nhẹ nhàng buông tay ra.
Hành Lộ sợ hãi đến nỗi chân không đứng vững nữa, trực tiếp quỳ xuống đất. Thẩm Thanh Đường vẫn là người tốt bụng, bèn cẩn thận đỡ nàng ta dậy.
“Mặt đất lạnh lắm, Hành Lộ, cẩn thận chút.”
Giọng điệu của nàng vẫn rất nhẹ nhàng và ân cần nhưng ánh mắt lại vô tình liếc xuống cái bụng hơi nhô lên của Hành Lộ, “Bỏ qua mọi thứ đi, dù sao trong bụng ngươi cũng mang cốt nhục của Cảnh Minh ca ca.”
Mãi cho đến khi Thẩm Thanh Đường cùng Thái Vi rời đi, Hành Lộ mới dần bình tĩnh lại.
Gió từ hồ thổi vào người, nàng ta không khỏi rùng mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Từ giờ nàng ta không dám động vào Thẩm Thanh Đường nữa đâu.
Sau này, chỉ cần thấy nàng từ xa là sẽ trốn ngay.
Bùi Cảnh Minh cảm thấy gần đây Hành Lộ đã ngoan ngoãn hơn, trong lòng cảm thấy khá kỳ lạ, “Ngươi làm sao vậy? Bình thường rất ồn ào, sao gần đây bỗng yên tĩnh lạ thường vậy?”
Hành Lộ đang giúp Bùi Cảnh Minh mặc quần áo để vào cung dự yến tiệc Trung Thu.
“Không có gì đâu.” Dạo này cảm thấy nàng ta rất ngoãn, không làm náo loạn, giọng nói còn có phần u ám hơn rất nhiều. Nàng ta lại hỏi: “Người vào cung bao giờ trở về?”
“Ta cũng không chắc. Ngươi không cần đợi ta đâu, buổi tối cứ đi ngủ trước đi.”