Thẩm Thanh Đường quỳ xuống giữa những lời buộc tội nghiêm khắc của bà, lông mày cụp xuống và giọng nói trở nên bình tĩnh hơn: "Đó là lỗi của Thanh Đường. Người đừng tức giận. Muốn đánh hay trừng phạt thì cứ phạt lên người Thanh Đường. Xin người đừng tức giận, sẽ làm tổn hại đến cơ thể.”
Bùi lão phu nhân nghe xong cười khẩy rồi đáp: “Nói thì hay. Sao ta dám trừng phạt con? Bây giờ con được Quy Nhai Viện bảo vệ, sau này có lẽ ta sẽ phải hạ mình trước mặt con.”
Thẩm Thanh Đường chỉ biết cúi đầu nghe lời buộc tội gay gắt như vậy mà không có lấy một lời giải thích.
Bùi lão phu nhân rất giận dữ, bà mắng nàng rất nhiều, thấy nàng chỉ im lặng thì lại càng giận dữ hơn: “Muốn quỳ? Vầy thì ra ngoài kia mà quỳ! Nếu hôm nay quỳ không làm ta nguôi giận thì cứ tiếp tục quỳ đi, không được phép đứng dậy.”
Thẩm Thanh Đường làm theo lời bà đứng dậy, nàng đi ra sân vén váy quỳ xuống. Tháng sáu, ve sầu kêu ríu rít trên ngọn cây, trong phòng cần có đá để giải nhiệt nhưng ngoài sân lại chẳng có bóng mát. Quỳ xuống chỉ cần mười lăm phút là người ta sẽ ngất xỉu vì nắng.
Vừa rồi Bùi lão phu nhân tức giận đến nỗi người trong Thính Thiền Viện đều phải tránh xa, không dám đến can ngăn.
Chỉ có Trương Ma Ma bất chấp cái nắng giữa hè thiêu đốt để đến thuyết phục Thẩm Thanh Đường: “Lão phu nhân chỉ là đang tức giận trong chốc lát thôi, bình thường bà ấy cũng yêu thương cô nương như bảo bối của mình, sao có thể bằng lòng để cô nương chịu đau khổ như vậy. Người có thấy mệt không? Mau theo ta vào trong, đến nói chuyện với bà ấy. Chỉ cần vài lời nhẹ nhàng, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT