Chàng trai gần như nhận ra nàng ngay lập tức.
“Thanh Đường muội muội.”
Chàng đứng trước mặt nàng, và một người con gái bé nhỏ bị doạ sợ đến mức chỉ biết đứng run rẩy nhìn người trước mặt.
Chàng trai mỉm cười, quỳ xuống nhẹ nhàng hỏi nàng: “Muội muội đã nhìn thấy những gì rồi?”
Nàng ấy không dám nói.
"Không sao đâu." Chàng trai vẫn mỉm cười dịu dàng, giọng điệu quá mức ôn hòa: “Muội muội ngoãn nói đi, muội đã nhìn thấy gì?”
Nàng ấy run rẩy nhìn những ngón tay thon dài của chàng đang chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của nàng. Cuối cùng, bàn tay hạ xuống chiếc cổ mảnh khảnh và thanh tú của nàng, vương vấn hết lần này đến lần khác.
Nàng ấy sợ đến mức rên rỉ và nói: “Không, muội không thấy gì cả.”
Sau khi nhận được câu trả lời mình mong muốn, chàng ta khẽ mỉm cười nói: “Muội muội của ta giỏi quá!”
Chàng nhìn cô rồi nói từng chữ một: “Muội muội phải quên hết tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, muội có hiểu không?”
Đôi mắt nàng đã đỏ hoe và chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
Những ngày sau đó, việc nhìn thấy chàng ấy như biến thành nỗi sợ hãi. Nàng rụt rè đến mức chỉ muốn tránh xa chàng.
Nhưng chàng ta đã tìm kiếm một cơ hội, chặn nàng ở một nơi hẻo lánh và vắng vẻ.
“Thanh Đường muội muội hình như rất sợ ta?”
Dưới mái hiên hành lang, chàng trai trẻ tuấn tú, hiền lành, trên môi nở nụ cười dịu dàng và ân cần.
Nàng ấy vô cùng sợ hãi trước sự xuất hiện của chàng, vội vàng lắc đầu: “Không! Tông Chi ca ca hiểu lầm rồi.”
“Thật sao?” Chàng trai từng bước tới gần, phô trương nhìn vào đôi mắt sợ hãi của nàng.
“Ta không thích muội muội như thế này.” Chàng nói.
“Muội muội của trước đây vẫn là dễ thương hơn. Ta thích nghe muội gọi ta ngọt ngào là Tông Chi ca ca bằng giọng nói nhẹ nhàng êm ái cơ.”
Khi đó nàng ấy rất thông minh, chỉ cần vài lời là có thể biết được suy nghĩ của người trước mặt.
Nàng không dám làm trái, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thế là nỗi sợ hãi biến thành sự háo hức giấu ở trong lòng.
Nàng vẫn là người con gái ngoan ngoãn như trước kia, chàng ấy cũng hiền lành tốt bụng ở trong mắt mọi người.
Nhiều năm trôi qua.
Chàng trai năm đó lớn lên và trở thành một người lang quân có gương mặt vô cùng tuấn tú.
“Muội muội…”
Tấm màn gợn sóng, Thẩm Thanh Đường lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông trong giấc mơ, vẻ mặt ngơ ngác, lẩm bẩm: “Tông Chi ca ca…”
Chàng ấy khẽ mỉm cười nói: “Muội muội của ta giỏi quá!”
Nàng chợt tỉnh dậy, cảm thấy hơi hoảng sợ.
Không dám ngủ nữa.
Đêm khuya mát mẻ, người thiếu nữ sắc mặt trầm mặc, dựa lưng vào giường, chậm rãi ôm mình, đầu gối cong cong, ngồi một mình lúc bình minh lên.
Đương nhiên, ngày hôm sau sắc mặt của nàng không tốt.
Thái Vi đã trang điểm và đánh phấn nhiều lớp dày nhưng không thể che giấu được vẻ hốc hác dưới mắt của nàng.
Đi đến tu viện để tỏ lòng thành kính, Bùi lão phu nhân cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy nàng ấy như vậy.
“Nha đầu ngoan!” Bà ấy kéo Thẩm Thanh Đường ngồi xuống cạnh mình, trong mắt tràn đầy yêu thương: “Tổ mẫu đã nghe chuyện ngày hôm qua rồi, con phải chịu khổ rồi. Con yên tâm, tổ mẫu nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con. Đừng buồn nữa."
Đôi mắt của nàng đã sớm đỏ hoe khi nghe được những lời an ủi như vậy. Nàng cụp mắt xuống để giấu nước mắt: “Cảm ơn tổ mẫu, Thanh Đường không sao đâu ạ.”