“Thôi vậy.” Bùi lão phu nhân hiểu rõ mọi chuyện, “Con cháu có phúc riêng của chúng nó, để chúng nó tự lo liệu đi.”
Phía bên này, Bùi Tông Chi đã đưa Thẩm Thành Đường trở về phòng.
Đại phu tới bắt mạch, sau đó viết hai đơn thuốc trị phong hàn.
Thái Vi mắt vẫn còn đỏ hoe đi tiễn đại phu, rồi đi nấu thuốc.
Nghiễn Thư đi sau nàng ta, thấy Thái Vi đang đứng bên bếp canh ấm thuốc, hắn không kìm được nữa, bèn lên tiếng: “Đừng khóc nữa. Cô nương nhà ngươi sẽ không sao đâu. Đại phu đã nói không sao rồi mà, chỉ bị nhiễm lạnh chút thôi. Nếu ngươi cứ tiếp tục khóc như này, ngày mai mắt sẽ sưng lên đó.”
“Tất cả là lỗi của ta!” Thái Vi khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Nếu không phải tại ta, cô nương đã không bị người ta đẩy xuống nước. Cơ thể cô nương không được tốt, làm sao có thể chịu đựng được những điều như vậy chứ? Tất cả đều là lỗi của ta…”
Càng nói, nàng ta càng khóc lớn hơn.
Nghiễn Thư lo lắng, vội vàng dỗ dành nói: “Thôi nào bà cô của tôi ơi, đừng khóc nữa. Người ta nhìn thấy sẽ tưởng rằng là tôi đang bắt nạt cô đấy.”
Không thể giúp được gì rồi.
Khi thuốc đã được đun sôi và sẵn sàng để phục vụ, mắt của Thái Vi đã sưng tấy lên.
Bùi Tử Thê tình cờ đến gặp Thẩm Thanh Đường, kinh ngạc nhìn nàng ta: “Thái Vi, sao ngươi lại khóc thế này?”
Thái Vi lắc đầu, đặt bát thuốc xuống rồi bước ra ngoài.
Bùi Tử Thê không khỏi thở dài: “Muội ấy thật lương thiện. Thái Vi, Thanh Đường đã bảo vệ ngươi như vậy, thà để bản thân rơi xuống nước chứ vẫn bảo vệ ngươi!”
Sau đó nàng ấy lại tức giận nói: “Cái người tên Hành Lộ đó là đáng ghét nhất. Bình thường, nàng ta dựa vào tam ca để bảo vệ bản thân và phô trương sức mạnh của mình ở khắp mọi nơi. Hôm nay, nhất định là do nàng ta đã làm việc đó.”
“Ta nói này, hôm nay muội muội liều thật đó. Mà cái người kia cũng thật quá đáng, tưởng có cái thai là đã có người chống lưng cho rồi sao? Nếu còn tiếp tục như vậy, ta sẽ đi bẩm báo với tổ mẫu, bán người đó đi. Càng lúc ta càng cảm thấy Hành Lộ kia thật đáng ghét.”
“Tỷ tỷ, đừng tức giận quá.” Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, giọng nói yếu ớt: “Muội không sao, chỉ hai ngày nữa là sẽ ổn thôi. Tỷ đừng giận Cảnh Minh ca ca chỉ vì muội, có được không?”
Sau đó nàng lại hỏi: “Tông Chi ca ca đâu?”
Nàng ấy đã không gặp được Bùi Tông Chi kể từ khi nàng ấy quay trở lại.
Bùi Tử Thê trả lời: “Huynh ấy đang ở tổ đường!”
Bùi Cảnh Minh bị phạt quỳ trong nhà thờ tổ tiên, Hành Lộ cũng khóc lóc đòi đi theo.
Hai cây nhang dài được thắp trên bàn gỗ sơn mài, khói bay lên trên nghi ngút. Dưới đầu gối nơi Bùi Cảnh Minh đang quỳ hoàn toàn không có lấy một tấm thảm kê nào cả.
Chỉ trong chốc lát, mồ hôi đã túa ra trên trán hắn ta.
Hắn nghiến răng chịu đựng, cảm thấy choáng váng khi nghe theo lời dạy bảo quả quyết và lạnh lùng của Bùi Tông Chi: “Hãy quản cho tốt cho người của đệ đi. Lần sau gặp lại, không ai có thể bảo vệ nàng ta được nữa đâu.”
Sau đó, chàng ấy xắn tay áo và đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Hành Lộ không dám nói một lời nào.
Vừa rồi Bùi Tông Chi chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ta khi chàng đi ra ngoài. Chỉ với cái nhìn này, nàng ta đã cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hang băng rồi.
Nghiễn Thư đang canh giữ bên ngoài tổ đường, thấy Bùi Tông Chi đi ra, liền bước tới hỏi: “Công tử, bây giờ ngài có muốn đi gặp Thẩm cô nương không?”
Bùi Tông Chi xắn tay áo lên và ngửi mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt dính trên quần áo mà chàng vừa đụng phải ở trong tổ đường.