Vừa dứt lời, có lẽ chỉ là ảo giác - nhưng kể từ lúc Ôn Tri Lâm bước vào, con gấu bông hình gấu trúc trên ghế sofa cứ nhìn chằm chằm về hướng anh. Cảm giác như ánh mắt nó bám dính lấy Ôn Tri Lâm không rời.
Nó trông tròn trịa, hiền lành, đôi mắt đen thẫm kèm quầng thâm khiến Ôn Tri Lâm cảm thấy có chút… kỳ dị.
Hạ Huỳnh đặt thìa vàng xuống, với tay lấy một viên chocolate được bọc riêng lẻ trong lọ pha lê trên bàn.
“Chocolate vị sữa thì ngọt quá, chocolate nhân hạt phỉ thì hơi ngậy… vẫn là chocolate nguyên chất mới chuẩn vị. Tìm được loại hợp khẩu vị thật không dễ.” Hạ Huỳnh lơ đãng vừa nhai vừa bình luận.
Ánh mắt Ôn Tri Lâm dịu đi, tay khẽ xoay chiếc khuy mạ vàng ở cổ tay áo.
Lọ pha lê đựng đầy các loại đồ ăn vặt: kẹo, chocolate, bánh quy… tất cả đều là phần “trả công” của những lính gác từng đến đây được trấn an tinh thần.
Mọi người đều biết, đây là quy tắc riêng của Hạ Huỳnh khi làm nhiệm vụ trấn an: mỗi lính gác phải mang một món đồ ăn vặt làm “thù lao”.
Tất cả mọi người đều biết, theo quy định người dẫn đường không được thu phí khi trấn an lính gác nhưng Hạ Huỳnh lại làm được điều đó. Chính sách “có thù lao” này khiến không ít dẫn đường khác bất mãn dữ dội.
Tiếc là không có lính gác nào đi khiếu nại, trái lại còn tình nguyện thu thập các món đồ ăn vặt thời kỳ cũ chỉ để đổi lấy một buổi trấn an của Hạ Huỳnh.
Là Trung giáo đứng đầu tháp canh Thành Ánh Trăng, Ôn Tri Lâm nhìn vậy mà cũng bó tay, trong lòng không khỏi hụt hẫng.
“Ôn trung giáo, lát nữa tôi còn có hẹn.”
Hạ Huỳnh tùy ý vứt vỏ chocolate vào sọt rác, nói tiếp:
“Tinh thần thể của ngài rất ổn định, không cần trấn an thêm đâu.”
Động tác xoay cổ tay áo của Ôn Tri Lâm dừng lại, ánh mắt thoáng lạnh đi. Nhưng rồi anh vẫn bình thản đứng dậy, vạt áo quân trang đen nhánh phủ xuống, thắt lưng cũng bị dây đai siết gọn gàng.
Trên ngực áo Ôn Tri Lâm gắn huân chương vàng với hai ngôi sao - đại diện cho quân hàm “Trung giáo”.
“Ngày mai tôi lại đến.” Anh bình tĩnh nhưng chân thành bày tỏ quyết tâm. “Hôm nay trong thành không an toàn, đừng ra ngoài.”
Hạ Huỳnh nhún vai bất đắc dĩ: “Vậy à. Không tiễn, Ôn trung giáo.”
Khi đi ngang qua sofa, Ôn Tri Lâm hơi khựng lại, liếc nhìn con gấu trúc bông rồi rời khỏi phòng trấn an.
Cánh cửa khép lại, hương oải hương trong phòng mờ nhạt dần. Hành lang ngoài kia chỉ còn lại mùi lá xanh và hoa tươi.
Làn hơi lạnh nhanh chóng lan ra, gương mặt thanh tú của Ôn Tri Lâm như được phủ thêm một lớp sương lạnh.
Bên trong phòng trấn an, con gấu trúc bông kia đã biến mất.
Thay vào đó, sau lưng Hạ Huỳnh là một con gấu trúc thật mập mạp và có bộ lông xù xì đang lăn lộn cọ người vào cô, say sưa ngửi mùi trà sữa và chocolate còn vương trên áo.
“Làm nũng vô ích. Suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.” Hạ Huỳnh lạnh lùng tuyên án: “Lần sau không được giả làm gấu trúc bông nữa.”
【Anh anh anh…】
Tiếng gấu trúc kêu ư ử vang lên trong đầu Hạ Huỳnh như kiểu đang than thở làm nũng.
Hạ Huỳnh phớt lờ, buồn bực lật xem một cuốn tạp chí mỹ dung thời cổ.
Đây là tạp chí từ năm mươi năm trước, được các chuyên gia khảo cổ phục chế cẩn thận mới giữ được đến giờ.
Năm mươi năm trước, thế giới suýt chút nữa bị nhấn chìm trong giấc mộng ác bởi lũ điên bị nguyền rủa và các sinh vật quái dị.
Sau đại họa đó, nhân loại phân hóa thành hai loại dị năng giả: lính gác và dẫn đường.
Chỉ có họ và một số ít tinh anh mới được tiếp cận với tài nguyên quý báu - từ tri thức, công nghệ đến thức ăn thời đại cũ.
Hạ Huỳnh lật tới một trang quảng cáo mỹ phẩm, chỉ vào một người mẫu trang điểm đậm như sương khói, mắt sáng rực rỡ: “Chính là kiểu này! Ngày mai tôi sẽ trang điểm giống hệt vậy!”
【Y…】
Con gấu trúc ôm trên lưng phát ra tiếng khịt mũi chán ghét.
Ngay cả cặp tóc kiểu sơ sinh kia cũng không thể khiến Ôn trung giáo chùn bước, Hạ Huỳnh không tin anh chịu được kiểu trang điểm này.
*******
Hoàng hôn phủ xuống như dòng kim loại nóng chảy. Đang định tận hưởng chút thời gian thư giãn hiếm hoi, Hạ Huỳnh nhận được thông báo tan ca sớm.
“Tôi muốn đi dạo phố.” Hạ Huỳnh uể oải duỗi người, chiếc áo thun màu tím nhạt kéo lên, lộ ra vòng eo trắng mịn.
Gấu trúc đã quay lại thế giới tinh thần của cô, tiếp tục lăn qua lăn lại nghịch ngợm.
Trợ lý của cô xuất hiện, tỏ vẻ hơi lo lắng.
Bởi vì cứ đến thứ ba hàng tuần sau giờ làm, Hạ Huỳnh đều đòi ra ngoài chơi một vòng.
Hôm nay, trợ lý nói chuyện rất cẩn trọng: “Hôm nay toàn thành được đặt trong tình trạng phòng vệ cao. Có thể sẽ không an toàn…”
Hạ Huỳnh đảo mắt: “Vì có đoàn áp giải tín đồ vào thành à?”
Trợ lý gật đầu, gương mặt không giấu được lo âu.
“‘Tín đồ’” - theo ghi chép thời đại cũ là những con người bị biến dị trong giấc mộng đẹp, trở thành quái vật bị nguyền rủa, trung thành như chó săn.
Bây giờ, chúng có khả năng gây ô nhiễm tinh thần.
Dù là lính gác hay người bình thường, mọi người đều có nhiệm vụ bảo vệ dẫn đường - vì hai lý do:
Thứ nhất, chỉ dẫn đường mới có thể trấn an lính gác đang cuồng hóa. Nếu không, họ có thể gây ra thảm họa cấp thành phố.
Thứ hai, chỉ dẫn đường có tinh thần lực từ cấp D trở lên mới chịu được ô nhiễm tinh thần do tín đồ tạo ra, giúp ngăn chặn lan truyền và giành thêm thời gian cho người bình thường sơ tán.
Vì thế, mỗi trợ lý của dẫn đường đều như treo một thanh kiếm trên đầu.
Một khi dẫn đường xảy ra chuyện, người thường như họ sẽ bị đem ra chịu tội đầu tiên.
Trợ lý hốt hoảng: “Hay là hôm khác chúng ta hãy ra ngoài?”
Hạ Huỳnh đứng dậy, khoác áo chế phục, vuốt phẳng chiếc váy ngắn trắng tinh. “Tín đồ không phải vào thành từ sáng sao? Bây giờ chạng vạng rồi, áp giải chắc xong lâu rồi chứ?”
“Chưa đâu, tín đồ còn chưa vào thành.” Trợ lý ôm laptop, giọng run run.
Hạ Huỳnh bĩu môi: “Thế thì lúc nào chúng mới tới?”
“Tin tức cuối cùng cho biết, đoàn xe áp giải cách thành khoảng năm cây số. Giờ họ đang tiến đến, sẽ đi qua trạm kiểm tra phía Tây trước. Vì vậy bên trên mới vội gửi thông báo tan ca sớm.”
“Phiền chết đi được.”
Dù vậy, Hạ Huỳnh vẫn tin trợ lý bởi họ luôn là người nắm thông tin nhanh và chính xác nhất.
Mặt Hạ Huỳnh sa sầm: “Tuyến đường áp giải?”
Trợ lý tranh thủ cơ hội khuyên nhủ: “Sẽ tránh trung tâm thành, đi ngang sở cảnh sát của chúng ta. Hạ Thiếu úy, hôm nay sẽ có lính gác hộ tống cô về ký túc xá.”
Hạ Huỳnh bất mãn mặc áo khoác: “Trong xe có chuẩn bị gối ôm màu tím không đấy?”
“Có, có.” Trợ lý thở phào nhẹ nhõm.
Hai nữ lính gác phụ trách hộ tống Hạ Huỳnh mặc quân phục cổ đứng màu bạc, trên ngực gắn huy hiệu cánh trắng. Quần dài trắng ôm sát được xắn gọn trong đôi ủng đen bóng loáng.