Editor: Tây An
Sự tủi thân mới rồi đã chậm rãi lắng lại, hơi thở nóng hổi trên da cũng dần dần rời đi, cho Phó Vi một khoảng không gian để tỉnh táo lại. Ánh nước mông lung nơi đáy mắt lặng lẽ bị dấu trong vành mắt, khi cô ngẩng đầu lên đã lặng yên lưu chuyển.
Người trước mặt cô đã dừng lại, lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt màu đen không còn ánh lửa, mà trở nên ảm đạm, như bóng đêm mênh mông.
Yên tĩnh chốc lát, Kỳ Tự bỗng nhiên cất lời, thản nhiên một câu, nói đoạn bèn quay người: “Muốn làm gì thì làm đi, anh không có ý kiến.” Anh buông cô ra, đi vào phòng.
Đến khi Phó Vi lấy lại tinh thần, Kỳ Tự đã đi tới bệ cửa sổ, chỉ để lại một cái bóng lưng cô đơn, mặt hướng về màn đêm đầy sao, trông cô lạnh lại tiêu điều.
Nơi đó có một cái ghế sô pha cô chọn mua cho anh từ rất lâu trước đây, trên cái ghế thuần trắng làm từ sợi tổng hợp giường có một cái chăn màu xám. Kỳ Tự vẫn như mọi thói quen thường ngày, ngồi đối diện với cửa sổ thủy tinh, bắt đầu mở đọc sách báo tạp chí trước khi ngủ. Dường như hôm nay chỉ là một ngày gió êm sóng lặng, bên cạnh không hề có cô.
Anh đột nhiên thỏa hiệp, Phó Vi cứng người nơi cửa ra vào trong chốc lát, cẩn thận cất tiếng trong gian phòng trống vắng: “Anh sao thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play