Editor: Tây An
Đầu năm mùng một trời đêm tinh quang óng ánh. Rời xa thành thị huyện ra ngoại ô, sao trời đông vô cùng sáng, diễm hỏa rực rỡ như mưa sao băng đầy trời, nở rộ rơi xuống.
Trăn Trăn dẫn mấy người bạn đứng trong sân cầm pháo hoa que màu bạc chạy tới chạy lui, chạy tắt bèn từng đứa xếp hàng đi sang bên người Kỳ Tự, cầm pháo hoa que quây thành như cái kẹo vòng đưa về anh ở trung tâm.
Pháo hoa sau lưng điểm xuyết trên màn trời, khuôn mặt rất tuấn tú của Kỳ Tự dưới một loạt diễm hỏa, ánh lửa màu bạc được anh lần lượt thắp sáng, đổ lên thần sắc đạm mạc của anh, cùng cả ý cười nhẹ nơi khóe mắt. Phó Vi chôn mặt trong cái khăn quàng cổ và mặc áo khoác kín người, cười đến mức thở ra sương trắng, quay đầu lại hỏi bà cụ: “Bà ơi, bắn pháo nhé?”
Bà nội Thích cười ha hả gật đầu. Kỳ Tự cầm một chuỗi pháo đỏ dài, nhóm lửa ở cửa sân, tiếng đôm đốp gấp gáp quanh quẩn khắp sân, xác pháo màu son rơi đầy ở trước cửa chất thành một đống tàn đỏ bừa bộn trên mặt đất.
Lần đốt thứ hai, có một đứa bé trai gan lớn ló đầu ra, nhút nhát bảo Kỳ Tự dạy nó đốt pháo. Kỳ Tự đồng ý, ác ý cầm tay nó châm lửa nhưng không thả, đến khi ngòi nổ sắp đốt hết mới ôm thằng bé chạy đi, dọa thằng bé khoác ồn ào. Phó Vi vừa bực mình vừa buồn cười, muốn nói anh vài câu, lúc quay đầu lại nhìn thấy khóe miệng có nụ cười nhẹ, rất thật, ngắn ngủi nhưng không có mảy may tạp niệm. Đột nhiên không còn lòng nào mà trách anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play