Chào quý đọc giả, từ chương 8-22 Elena gộp chương lại nhé, nếu các bạn di chuyển đến chương tiếp theo hiện lỗi “không tìm thấy chương” có thể skip chương tiếp theo, hoặc vào mục lục chọn chương mình muốn đọc nhé
Chương 13- Chương 18
 

Chương 13

Tô Dư sờ mũi: "Thẩm muội muội nóng tính ghê, thảo nào Yến Thanh ca ca không thích cô ta. Không như em, xinh đẹp dịu dàng biết làm nũng, thân mềm dễ đổ, Yến Thanh ca ca thích em nhất."

Hệ thống: Ọe.

Nó chỉ là một hệ thống non trẻ chưa đầy hai trăm tuổi, tại sao lại phải chịu đựng sự hành hạ này?

Tô Dư chỉnh lại mái tóc bị xù, đảm bảo từng sợi tóc đều nằm gọn gàng đúng vị trí của nó, hừ một tiếng về phía Thẩm Thanh Thanh vừa đi vào, rồi hất cằm bước ra ngoài.

Thẩm Thanh Thanh nghe thấy tiếng hừ đầy khiêu khích và khinh miệt đó, nắm chặt tay, thật muốn xông ra xé nát khuôn mặt của người phụ nữ kia.

Tức chết mất! Yến Thanh ca rốt cuộc nhìn trúng gì ở người phụ nữ đó chứ?

Bên ngoài nhà vệ sinh, bước chân của Tô Dư chợt dừng lại khi nhìn thấy ba người đang đứng ở cửa nhà hàng.

Có một dự cảm chẳng lành.

Ngay khi cô định quay lại trốn một lát, ba người ở cửa đã nhìn thấy cô, hùng hổ xông tới, tư thế như muốn nuốt chửng Tô Dư.

"Con ranh con, lại đây cho tao!"

Người đến chính là cha mẹ của nguyên chủ, cùng với Tô Gia Bảo, em trai hờ với hai mắt thâm quầng như gấu trúc.

Tô Gia Bảo trông như vừa bị đánh, hai mắt thâm tím, mặt sưng như đầu heo, miệng cũng bị lệch đi. Người đánh cậu ta thật độc ác, chỉ nhằm vào mặt mà đánh.

Tô Dư suýt bật cười thành tiếng. Ai đã làm điều tốt này, đợi sau khi nhiệm vụ hoàn thành, nhất định phải gửi tặng một tấm cờ thêu gấm đến người đó.

Tiếng gầm của Tô mẫu đã thu hút ánh mắt của mọi người trong nhà hàng.

Tô Dư định chuồn nhưng không thành, bị Tô mẫu chỉ thẳng vào mũi mà mắng.

"Nếu không có người nói với tao, tao còn không biết vết thương của em trai mày liên quan đến mày. Mày gây thù chuốc oán bên ngoài, hại em trai mày bị đánh. Gia Bảo đáng thương của tao, bị đánh ra nông nỗi nào rồi đây này."

Tô mẫu xót xa xoa đầu Tô Gia Bảo, đối mặt với Tô Dư thì lại trở về vẻ mặt hung dữ: "Sao người bị đánh không phải mày chứ, con ranh con này, đáng lẽ ra không nên sinh ra mày."

Bà ta kéo Tô Dư: "Đi theo tao về nhà, đi xin lỗi người ta đi, quỳ xuống nhận lỗi."

Nhớ đến lời dặn dò của người kia, đôi mắt tinh ranh của Tô mẫu lóe lên.

Chỉ cần đến nhà hàng này làm ầm ĩ một trận là có mười vạn tệ. Người kia không chỉ hào phóng trả trước năm vạn tiền đặt cọc, mà còn hứa sẽ tìm việc làm cho con trai sau khi tốt nghiệp. Đây là một phi vụ chắc chắn có lời.

Nếu không làm, con trai sau này sẽ còn bị đánh, tất cả đều là do con chị trời đánh của nó làm liên lụy.

Tô Dư lùi lại một chút, khẽ nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Có chuyện gì không thể về nhà nói chuyện tử tế sao?"

Tô mẫu nhướng mày, càng dùng sức kéo cô: "Về nhà nói à? Nói kiểu gì? Em trai mày bị đánh ra nông nỗi này, mày gây thù chuốc oán bên ngoài lại không nói với bọn tao, hại em trai mày chịu khổ lớn như vậy, tao nói chuyện tử tế với mày kiểu gì?"

Tô Dư vừa né tránh vừa nhìn vào trong nhà hàng. Kết hợp với việc vừa gặp nữ chính, cô đại khái đoán được là ai đã làm chuyện này.

Quả nhiên, ở một góc phòng, một gương mặt quen thuộc đang đắc ý nhìn về phía này, chính là một trong năm người đã ép cô uống rượu trong bữa tiệc sinh nhật.

Ánh mắt liếc qua thấy Cố Yến Thanh đang nhíu mày bước tới, mắt Tô Dư khẽ lóe lên, quyết định tương kế tựu kế.

Cô xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng biện minh: "Mẹ, không phải lỗi của con, là người khác bắt nạt con, con cũng không muốn như vậy."

"Mày còn dám cãi?" Tô mẫu trợn mắt, vung tay lên, một cái tát định giáng xuống.

Tô Dư rụt vai, sợ hãi nhắm mắt lại.

Cơn đau mãi không tới, cô cẩn thận mở mắt ra, một bóng người cao lớn chắn trước mặt cô, cổ tay Tô mẫu bị nắm chặt, dừng lại giữa không trung, không thể hạ xuống dù chỉ một li.

Cố Yến Thanh lạnh mặt, nhíu mày hất tay Tô mẫu ra.

Anh quay đầu nhìn Tô Dư, giọng trầm thấp: "Không sao chứ?"

Tô Dư lắc đầu, cúi đầu không nói.

Mặt cô tái nhợt, cúi đầu không dám nhìn Cố Yến Thanh, dường như bị dọa sợ, nhưng phần lớn là xấu hổ, bị anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình, và cả gia đình thô tục, vô lý gây chuyện kia nữa.

Tô mẫu bị hất ra, đang định nổi nóng, bỗng nhiên nhận ra Cố Yến Thanh khí chất phi phàm, lại còn quan tâm con gái mình như vậy, mắt bà ta đảo lia lịa.

"Ối giời ơi!" Tô mẫu vỗ đùi, vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa nịnh nọt, "Anh chính là bạn trai sếp lớn của con gái tôi phải không, cái Quý, Quý thị..."

Tô Gia Bảo từng nghe nói về người anh rể này: "Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, Cố Yến Thanh."

Tô mẫu vội vàng gật đầu: "Đúng! Đúng! Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị! Tôi là mẹ của Tô Dư, con bé không nghe lời, tôi đang dạy dỗ nó đây, để anh chê cười rồi."

Mặt Tô Dư càng tái nhợt, xấu hổ kéo Tô mẫu: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa."

Tô mẫu hất tay cô ra, cười tươi như hoa với Cố Yến Thanh: "Sớm đã nghe tiểu Dư nhà tôi nhắc đến anh, nói anh là bạn trai vừa giỏi giang vừa giàu có, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không sai."

Bà ta bắt chuyện: "Tiểu Cố à, anh xem, đều là người một nhà cả, hôm nay gặp nhau cũng là cái duyên. Để tôi giới thiệu, đây là con trai tôi, em trai của tiểu Dư."

Tô mẫu kéo Tô Gia Bảo lại, vẻ mặt xót xa: "Cũng không biết tiểu Dư nhà tôi đắc tội với ai, hại em trai nó bên ngoài bị đánh một trận, tiền thuốc men phải mấy ngàn tệ lận, nhà chúng tôi nghèo, không có tiền chi trả, chỉ trông vào tiểu Dư ra ngoài làm ăn phát đạt, không ngờ lại xảy ra chuyện này."

Trong lời nói đâu đâu cũng là trách móc Tô Dư, tiện thể muốn moi tiền từ người "con rể" sếp lớn này.

Khuôn mặt sưng vù của Tô Gia Bảo nặn ra một nụ cười méo mó: "Anh rể."

Tô Dư nép vào bên cạnh Cố Yến Thanh, bàn tay nắm chặt tay áo anh trắng bệch.

Mối quan hệ vốn dĩ không bình đẳng này, bị cha mẹ và em trai cô khuấy đảo một phen, lại càng thêm mong manh.

Tô Dư thậm chí không dám nhìn biểu cảm của Cố Yến Thanh.

Sợ thấy sự chế nhạo, hay khinh bỉ.

Cố Yến Thanh dường như cảm nhận được sự bất an của cô, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt trắng bệch của cô, khẽ đặt tay lên, an ủi mà nắm lấy.

Sau đó, anh nhìn ba người đang vênh váo nịnh nọt trước mặt với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói hơi lạnh: "Bảo vệ đâu, sao còn không đuổi những người gây rối này ra ngoài? Nhà hàng quý vị phục vụ khách hàng kiểu đó sao?"

Người phục vụ giật mình, vội vàng cúi người xin lỗi, rồi chạy ra gọi bảo vệ đến đuổi người đi.

Ba người nghe thấy thì hơi hoảng.

Bảo vệ hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt ba người.

Tô Gia Bảo phản ứng nhanh nhất, gào lên với Tô Dư: "Tô Dư, mày mau giải thích với anh rể đi, tao là em trai mày mà, mày quên mẹ đã dạy mày thế nào rồi sao, mày phải bảo vệ tao, mày mau giải thích với anh rể đi!"

Cố Yến Thanh khẽ nghiêng người che chắn cho Tô Dư, tư thế bảo vệ, ôm cô vào lòng.

Tô Dư co rúm lại trong lòng người đàn ông, coi như không nghe thấy.

Tô Gia Bảo thấy vậy bắt đầu nguyền rủa: "Tô Dư, mày nghe thấy không? Mẹ nó, con đĩ dựa dẫm đàn ông như mày, có giỏi thì sau này đừng về nhà! Tao sẽ bảo bố mẹ đuổi mày ra khỏi nhà họ Tô ưm... ưm ưm..."

Lời chưa nói hết, bảo vệ đã không chịu nổi, bịt miệng cậu ta lại, kéo ba người ra ngoài.

Tô Dư vùi mặt vào lòng Cố Yến Thanh, cắn chặt môi, vai run nhẹ, giọng nói cũng run rẩy: "A Yến, em xin lỗi... em xin lỗi..."

Cố Yến Thanh lần đầu tiên hiểu về gia đình gốc của Tô Dư, và cũng lần đầu tiên nhìn thấy một Tô Dư yếu đuối như vậy.

Ngực anh ẩm ướt, cô khóc sao?

Người làm sai không phải cô, tại sao cô lại phải xin lỗi?

Tim Cố Yến Thanh đột nhiên thấy nặng nề, như bị một cục bông chặn lại, có lẽ cảm giác này gọi là đau lòng.


Chương 14

Hệ thống cảm động: "Ký chủ, chị diễn thật tốt, vì nhiệm vụ, chị đã hy sinh quá nhiều."

Sau khi được Tô Dư "huấn luyện", hệ thống đã thông minh hơn rất nhiều. Nếu là trước đây, nó đã mắng chết ba kẻ khốn nạn kia và an ủi ký chủ chịu nhiều ấm ức rồi.

Bây giờ nó lại có thể nhận ra Tô Dư đang diễn kịch, có thể nói là tiến bộ rất nhanh.

Tô Dư suýt chút nữa là phá hỏng màn diễn: "Im đi, đừng làm ảnh hưởng đến diễn xuất của tôi."

Không giúp được thì thôi, lại còn đứng cạnh quấy rối. Tô Dư giờ mới hiểu tại sao Cố Yến Thanh lại đưa cho mình quả táo khi anh nấu ăn.

Cố Yến Thanh đột nhiên khẽ thở dài, cúi người bế cô lên, đi ra ngoài, lướt qua ba người đang bị bảo vệ giữ lại, loáng thoáng nghe thấy vài tiếng "anh rể", và cả những lời nguyền rủa Tô Dư.

Anh đổi ý, dừng bước, quay lại nhìn ba người.

Cảm nhận được hành động của anh, Tô Dư bất an nắm chặt quần áo trên ngực anh.

Quản lý đã vội vã chạy đến, nhìn thấy Cố Yến Thanh, trong lòng giật thót.

Xong rồi, ông chủ lớn khó khăn lắm mới đến ăn một bữa, lại xảy ra chuyện này, anh ta làm quản lý sẽ không bị sa thải chứ?

Đúng vậy, nhà hàng mà Tô Dư tùy tiện chọn lại chính là tài sản của Cố Yến Thanh. Thậm chí chính anh cũng quên mất mình còn sở hữu một nhà hàng như vậy, đủ thấy số lượng tài sản mà anh sở hữu nhiều đến mức nào.

Cố Yến Thanh cũng vừa mới nhớ ra chuyện này.

Quản lý run rẩy đi đến bên cạnh Cố Yến Thanh: "Cố tổng, chuyện này là do lỗi của tôi..."

Cố Yến Thanh không nhìn anh ta, hơi hất cằm, nhìn ba người đang bị bảo vệ kiểm soát chặt chẽ, giọng điệu lạnh nhạt: "Thấy ba người bên kia không?"

Quản lý bị cắt ngang, nói lắp bắp: "Thấy, thấy rồi ạ."

Ba kẻ thủ ác khiến anh ta đứng trước nguy cơ thất nghiệp.

Cố Yến Thanh nhàn nhạt nói: "Đánh một trận."

Quản lý tưởng mình nghe nhầm: "Hả?"

Cố Yến Thanh liếc nhìn anh ta, nhắc lại: "Đánh một trận, đặc biệt là cái đầu heo kia, đừng làm chết người là được. Tiền thuốc men và đội ngũ luật sư không cần anh lo, tôi muốn bọn họ nhớ kỹ bài học hôm nay, hiểu chưa?"

Cố Yến Thanh nói những lời này với giọng điệu bình thản, cứ như đang nói trưa nay ăn bít tết vậy.

Quản lý ngơ ngác gật đầu: "Hiểu, hiểu rồi ạ..."

Cố Yến Thanh gật đầu: "Ừm, đi đi."

Nói xong, anh ôm Tô Dư quay người rời đi.

Tô Dư vùi mặt vào lòng người đàn ông, vai run rẩy, suýt chút nữa không nhịn được cười.

Tô Dư thét lên trong lòng: "Yến Thanh ca ca thật đẹp trai! Em muốn ủng hộ Yến Thanh ca ca, nam thần, cứu vớt em, người phụ nữ yếu đuối vô tội này khỏi hiểm nguy, còn giúp em dạy dỗ kẻ xấu, trên đời này không có ai đẹp trai và tốt bụng hơn Yến Thanh ca ca nữa!"

Hệ thống hiếm hoi phụ họa: "Ký chủ nói đúng!"

Cảm nhận được động tác của người trong lòng, Cố Yến Thanh khẽ dừng lại, khẽ hỏi: "Tôi cho người đánh họ, em sẽ không vui sao?"

Tô Dư cắn môi, khẽ lắc đầu.

Giọng người phụ nữ nghèn nghẹn như muốn khóc, truyền qua ngực anh: "Em xin lỗi, là em không tốt."

Cố Yến Thanh cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, không nói gì, đi đến trước xe, nhẹ nhàng đặt cô vào ghế phụ, cửa xe "rầm" một tiếng đóng lại.

Cố Yến Thanh không khởi động xe ngay, anh đặt tay lên vô lăng, quay đầu nhìn Tô Dư.

"Tại sao lại xin lỗi?"

Tô Dư xấu hổ cúi đầu, mái tóc lượn sóng buông lơi che đi đôi mắt hoe đỏ của cô.

"Vì... vì gia đình em..."

Giọng Cố Yến Thanh hơi lạnh: "Ý tôi là, không phải lỗi của em, tại sao lại phải xin lỗi?"

Tô Dư khẽ sững sờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.

Cố Yến Thanh rút một tờ khăn giấy đưa qua, giữa chừng lại đổi hướng, trực tiếp lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, không mấy nhẹ nhàng, thậm chí có phần xa lạ, nhưng cũng cố gắng giảm nhẹ lực.

"Trước đây chưa từng nghe em nói về gia đình."

Cố Yến Thanh bản thân cũng chưa từng hỏi, có lẽ trong tiềm thức anh thấy không quan trọng.

Gia đình cô không quan trọng, cô cũng không quan trọng, một người phụ nữ không có kết quả, sớm muộn gì cũng phải chia tay, không quá quan trọng.

Nhưng bây giờ, anh bỗng muốn tìm hiểu cô.

Nghe vậy, hàng mi dài của Tô Dư cụp xuống.

"Không có gì đáng nói."

Yên lặng một lát, cô chậm rãi nói: "Nhà em chỉ có bố mẹ, em trai em, và em, bốn người."

Cố Yến Thanh không nói gì, lặng lẽ nhìn cô, dường như khuyến khích cô nói tiếp.

Tô Dư khẽ dừng lại, khóe miệng gượng gạo nở một nụ cười nhợt nhạt: "Họ từ nhỏ đã yêu thích Tô Gia Bảo hơn, thấy em xinh đẹp, liền nói với em, sau này phải tìm người giàu mà lấy, để giúp đỡ em trai."

Nói xong, cô chợt nghĩ ra điều gì đó, luống cuống giải thích: "Em không có ý đó, là họ nói vậy, em không quan tâm điều này, chỉ cần có thể ở bên anh là được, cho dù anh không muốn cưới em cũng không sao..."

Cảm thấy mình càng nói càng rối, giọng cô càng lúc càng nhỏ, ngón tay dùng sức bám chặt vào ghế da dưới thân, xấu hổ vô cùng.

Sự bất an và căng thẳng của Tô Dư bộc lộ rõ ràng trước mặt Cố Yến Thanh.

Anh cụp mắt, chậm rãi nói: "Không cần giải thích những điều này, tôi biết."

Tô Dư xấu hổ cúi đầu.

Không gian chật hẹp trong xe tràn ngập sự cay đắng khó tả.

Chiếc xe chầm chậm khởi động, cảm giác đẩy lưng truyền đến, Tô Dư vén tóc, che đi biểu cảm trên mặt.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt u ám.

Dù vậy, anh vẫn không chịu mở lời, dường như đã quyết tâm không cưới cô.

Đúng là bị mẹ con Tô Gia Bảo mắng oan.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Cố Yến Thanh liếc nhìn Tô Dư, nhưng bị mái tóc xõa của cô che khuất tầm nhìn.

Anh cụp mắt suy nghĩ, vẫn còn khóc sao?

"Đừng khóc nữa, tôi không trách em, sau này... em có thể sống ở chỗ tôi."

Cố Yến Thanh không bỏ qua lời nói của ba người kia.

Đặc biệt là câu cuối cùng của Tô Gia Bảo, muốn đuổi Tô Dư ra khỏi nhà.

Nghe có vẻ như cô không còn nơi nào khác để ở.

Sau này khi chia tay, căn nhà đó sẽ tặng cho cô vậy.

Dù chưa từng nghĩ đến việc cưới cô, nhưng tình cảm trong khoảng thời gian này quả thực không giả.

Một căn nhà 300 mét vuông ở trung tâm thành phố, coi như là tiền chia tay vậy.

Một lúc lâu sau, Tô Dư chậm rãi gật đầu, giọng rất nhỏ, có thể nghe ra tiếng nghẹt mũi sau khi khóc.

"Vâng."

Ánh mắt Tô Dư nhìn ra ngoài cửa sổ càng thêm u uất.

Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Tô Dư đương nhiên không phải là một cô bé Bạch Tuyết đáng thương chỉ biết khóc.

Tiếc quá, ba người đó quá vô dụng, cứ lặp đi lặp lại mấy câu chửi rủa, nếu ra tay độc ác hơn, tát cô một cái, có lẽ Cố Yến Thanh đau lòng, trong lúc bốc đồng đã đi đăng ký kết hôn với cô rồi.

Tô Dư nhếch khóe môi chế nhạo, tự cười mình viển vông.

Theo Cố Yến Thanh không có tương lai, mỗi lần xin tiền đều keo kiệt chỉ cho vài ngàn vài vạn, cứ như bố thí cho ăn mày vậy, lại còn bị cô tiểu thư ái mộ anh và bạn bè của cô ta nhắm đến, không đáng.

Có lẽ đã đến lúc thay đổi mục tiêu rồi.

Tô Dư nắm chặt điện thoại trong tay, nhớ đến một công tử hào phóng đang nằm trong danh bạ.

Nghe những lời độc thoại trong lòng Tô Dư, hệ thống vẻ mặt sùng bái: "Ký chủ, chị thật sự là người làm nhiệm vụ giỏi nhất và chuyên nghiệp nhất mà tôi từng thấy, thậm chí ngay cả những thay đổi tâm lý của nguyên chủ cũng diễn ra được, những người làm nhiệm vụ khác hiếm có ai làm được đến mức này."

Tô Dư vừa ấp ủ cảm xúc, vừa nói: "Tại vị谋其职 (Làm vị trí nào thì phải làm tròn trách nhiệm của vị trí đó), làm nhiệm vụ cũng vậy, chỉ có thực sự nhập vai nguyên chủ, suy nghĩ theo cách của nguyên chủ, mới không bị phán định là sập hình tượng, nếu không sẽ bị trừ điểm của tôi đấy."

Câu cuối cùng mới là trọng điểm.

Để kiếm số điểm ít ỏi này, Tô Dư đã liều mạng.


Chương 15

Về đến nhà, Tô Dư co ro trên ghế sofa, cuộn mình ôm lấy bản thân, như một con rùa rụt vào chiếc mai dày, tự bảo vệ mình.

Cố Yến Thanh phát hiện Tô Dư rất thích co mình lại như vậy, một tư thế rất thiếu cảm giác an toàn.

Anh vào bếp pha một cốc nước gừng đường đỏ đưa cho Tô Dư.

Ấm nóng, ngọt ngào, Tô Dư khẽ nhấp một ngụm, cả người đều ấm lên.

Cô ôm cốc, mắt đỏ hoe ngẩng đầu: "Em xin lỗi A Yến, em lại làm anh mất mặt rồi."

Cố Yến Thanh xoa đầu cô: "Không phải lỗi của em."

Ngón tay người đàn ông hơi lạnh, nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt nơi khóe mắt cô.

Giọng anh bình thản, xen lẫn một chút dịu dàng: "Tôi cũng không thấy đây là mất mặt, em là người của tôi, bị bắt nạt bên ngoài, chỉ có thể chứng minh một điều, đó là tôi quá vô dụng."

Nói rồi, ánh mắt Cố Yến Thanh trầm xuống.

"Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, em không cần tự trách."

Ba người chưa từng ăn đồ Tây, lại trùng hợp xuất hiện vào đúng thời điểm đó, ở đúng nhà hàng đó, lại trùng hợp nhìn thấy Tô Dư, và mục tiêu rõ ràng là nhắm vào cô.

Cố Yến Thanh không nghĩ đây là sự trùng hợp.

Xem ra anh quả thực quá vô dụng, để Tô Dư bị bắt nạt hết lần này đến lần khác.

Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cố Yến Thanh liếc nhìn, dừng lại hai giây mới nhấc máy.

Không đợi anh nói, những lời chất vấn từ đầu dây bên kia đã bắn tới như súng máy: "Tôi hỏi anh, anh có phải vẫn còn qua lại với con hồ ly tinh đó không?"

Cố Yến Thanh nhanh tay bịt ống nghe, nhíu mày đứng dậy đi ra ban công.

Đáng tiếc Tô Dư đã nghe thấy rồi.

Hồ ly tinh? Thật là hợp quá đi chứ.

Hồ ly tinh không chỉ muốn hại con trai anh, mà còn muốn hại cả một người con trai khác của anh nữa chứ.

Đột nhiên cảm thấy mình vừa xấu xa vừa khốn nạn, Tô Dư ôm mặt.

Hì hì, kích thích thật!

Hệ thống hỏi: "Ký chủ, chị định bắt đầu 'đá' nam chính à?"

Tô Dư gật đầu: "Thời gian cũng đã đến rồi. Tôi vừa yêu đương với nam chính, vừa lén lút qua lại với anh trai anh ta, sau đó tìm cơ hội tiết lộ chuyện này cho nữ chính, để nữ chính vạch trần hành vi xấu xa của tôi, rồi nữ chính thừa cơ xen vào, an ủi nam chính đang đau khổ vì bị phản bội, không tin nam chính không cảm động!"

Hệ thống mắt sáng long lanh: "Ký chủ thật tuyệt vời!"

Nhiệm vụ hoàn thành chỉ còn là vấn đề thời gian, số điểm lớn đang ở ngay trước mắt, Tô Dư và hệ thống đều chìm đắm trong những kỳ vọng tốt đẹp.

Nói là làm, Tô Dư lấy điện thoại ra, mở phần mềm chat màu xanh lá cây.

—Anh nói, là thật sao?

Bên kia hồi âm ngay lập tức.

—Đã nghĩ kỹ rồi à?

Tô Dư liếc mắt, không trả lời, để anh ta chờ một lát, rồi mới chậm rãi gõ chữ.

—Tôi muốn tiền.

Cố Yến Bắc đang hát karaoke cùng bạn bè ở KTV, ôm một cô gái trẻ xinh đẹp, thuần khiết để trêu ghẹo.

Khi nhận được tin nhắn của Tô Dư, trong đầu anh ta không kiểm soát được hiện lên đôi mắt hồ ly quyến rũ, đa tình kia, trong chốc lát, cô gái trẻ thuần khiết bên cạnh cũng mất đi sức hấp dẫn.

Tin nhắn gửi đi mãi không thấy hồi âm, anh ta cười khẩy một tiếng, chơi trò mèo vờn chuột với anh ta sao?

"Cố thiếu, đến lượt chúng ta rồi."

Cô gái trẻ thuần khiết e thẹn kéo tay áo Cố Yến Bắc, nhưng bị anh ta gạt ra.

Người đàn ông hờ hững nói: "Tự chơi đi, cậu có chút việc."

Cô gái trẻ thuần khiết bị hất ra, không tình nguyện một mình hát, bài tình ca hay ho bỗng nhiên bị hát thành đầy oán than, cô đơn đáng thương vô cùng.

Cố Yến Bắc như không nghe thấy gì, ánh mắt dán chặt vào điện thoại, không biết bên trong có gì hấp dẫn anh ta đến vậy.

Một lát sau, bên kia cuối cùng cũng hồi âm, đơn giản ba chữ.

—Tôi muốn tiền.

Khi nhìn thấy, anh ta sững sờ một lát, sau đó khóe môi nhếch lên, cười mỉa mai.

—Cô bé có vẻ hơi vội vàng rồi?

Tô Dư chậm rãi gõ chữ.

—Yến Thanh ca ca mỗi tháng cho tôi năm vạn tệ đó, anh có thể cho bao nhiêu?

Tô Dư định vị bản thân rất rõ ràng, một cô gái tham tiền quen dùng tiền bạc để đo lường giá trị của mình.

Năm vạn? Cố Yến Bắc cười một tiếng, như trêu chọc, lại như chế giễu.

—Mới năm vạn? Em trai tôi keo kiệt vậy sao?

—Thế này đi, em gọi tôi một tiếng Yến Bắc ca ca, tôi sẽ cho em năm vạn, chẳng phải lợi hơn nhiều so với việc em tốn công sức lấy lòng tảng băng đó sao?

Nhìn thấy câu này, mắt Tô Dư sáng lên.

—Thật sao?

Cố Yến Bắc liếc nhìn màn hình, không trả lời, đến lượt anh ta bỏ mặc Tô Dư.

Tô Dư cắn môi, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Yến Thanh vẫn đang gọi điện thoại ở ban công.

Anh ta dường như đang tranh cãi với người bên kia, nhất thời sẽ không để ý đến cô.

Tô Dư cẩn thận ghé sát điện thoại, nói giọng thu âm: "Yến Bắc ca ca."

Giọng phụ nữ rất nhỏ, giọng nói quyến rũ khẽ hạ thấp, dường như sợ bị ai đó nghe thấy, lại như cố ý quyến rũ, tiếng thở mềm mại, ngọt ngào gọi tên mình, đặc biệt là tiếng "ca ca" kia, khiến Cố Yến Bắc cứng đờ.

Cố Yến Bắc không chút do dự chuyển năm vạn tệ qua.

—Gọi lại một tiếng nữa đi.

Tô Dư cắn môi, lại ghé sát hơn một chút, lần này gan lớn hơn, khẽ nâng cao giọng, lấy ra dáng vẻ từng gọi Cố Yến Thanh, giọng vừa mềm mại vừa ngọt ngào: "Cảm ơn Yến Bắc ca ca~"

Cố Yến Bắc lòng tràn ngập xao xuyến, thảo nào em trai mình với tính cách lạnh lùng như vậy cũng không giữ được mình, không tiếc trái lời mẹ cũng muốn ở bên cô thư ký nhỏ này.

Rất lâu sau, bên kia vẫn không có động tĩnh.

Tô Dư chớp mắt.

—Tiền đâu?

Cố Yến Bắc khẽ cười một tiếng, hờ hững trả lời.

—Tôi chỉ nói em gọi thêm một tiếng, chứ không nói tiếng này sẽ có tiền.

Tô Dư tức giận ném điện thoại xuống, nghĩ nghĩ, lại nhặt lên ném một biểu tượng cảm xúc qua.

—Thỏ con giận dỗi.jpg

Cố Yến Bắc không nhịn được bật cười, an ủi chuyển hai vạn tệ qua.

Mọi người trong phòng bao mới lạ nhìn anh ta: "Cố đại thiếu, đang trò chuyện với cô em xinh đẹp nào mà vui vẻ thế? Mang đến cho chúng tôi gặp mặt đi chứ."

Cố Yến Bắc nhếch môi: "Cô ấy nhát gan, quá ngại ngùng. Hôm khác tôi khuyên nhủ cô ấy, mang đến cho các cậu xem."

Mọi người nghe xong tấm tắc khen ngợi, ai nấy đều cảm thán Cố Yến Bắc đã thay đổi tính nết, trước đây luôn là phụ nữ bám lấy anh ta, dỗ dành anh ta, cuối cùng cũng đến lượt anh ta dỗ dành phụ nữ rồi.

Cô gái trẻ thuần khiết trước đó nghiến răng ken két.

Bên ban công, Cố Yến Thanh liếc mắt một cái, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Dư ngồi trên ghế sofa, không còn vẻ buồn bã như trước, mắt cũng không đỏ nữa, cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay chọt chọt, dường như đang trò chuyện với ai đó.

Sau đó cô đỏ mặt, ghé sát điện thoại nói gì đó.

Cố Yến Thanh khẽ dừng lại, hàng mi cụp xuống: "Mẹ, con còn có chút việc, không nói chuyện với mẹ nữa."

Nói xong, anh cúp điện thoại, đi về phía Tô Dư.

Nghe thấy tiếng động, Tô Dư hoảng hốt, chột dạ úp điện thoại xuống đùi, cẩn thận ngẩng đầu quan sát biểu cảm của Cố Yến Thanh.

"Nói chuyện xong rồi?"

"Ừm." Cố Yến Thanh gật đầu, "Vừa rồi đang làm gì?"

Tô Dư nuốt nước bọt, giấu điện thoại ra sau lưng, hàng mi chớp chớp: "Không, không làm gì cả."

Biểu cảm của Tô Dư rõ ràng đến mức chỉ thiếu nước viết năm chữ "tôi có tật giật mình" lên mặt.

Tuy nhiên, Cố Yến Thanh chỉ gật đầu, rồi không hỏi tiếp nữa.

Tô Dư thậm chí còn nghi ngờ chính mình: "Mình diễn chưa đủ rõ ràng sao?"

Hệ thống cũng tò mò, ngây thơ nói: "Không có mà, ký chủ vừa rồi giống như một tên trộm đã trộm con sư tử đá ở cổng cục cảnh sát, ngày hôm sau đi qua lại bị cảnh sát trực ca nhìn chằm chằm,一副做贼心虚的样子 (vẻ mặt chột dạ như kẻ trộm). Nam chính bị mù sao?"

Tô Dư im lặng: "...Cảm ơn, nhưng không cần miêu tả chi tiết đến vậy."


Chương 16

Điện thoại lại đổ chuông hai tiếng, Tô Dư chột dạ, không dám nhìn.

Cố Yến Thanh bình tĩnh nói: "Điện thoại đổ chuông, không xem sao?"

Tô Dư gượng cười: "Chắc, chắc là quảng cáo thôi."

Cô cẩn thận tránh Cố Yến Thanh, nhấc điện thoại lên liếc nhanh một cái, nhìn rõ là gì xong, mắt sáng lên.

—Ngoan, cầm đi tiêu đi.

"Đúng vậy, là quảng cáo."

Tô Dư nói dối không chớp mắt, vẻ mặt chân thành.

Cố Yến Thanh không biết có tin hay không tin, không truy vấn nữa, mày cụp xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt.

Mỗi người đều có bí mật, điều này rất bình thường.

Trước đây anh sẽ không bận tâm đến Tô Dư, cũng không bận tâm cô có che giấu gì mình hay không, nhưng bây giờ, anh bỗng cảm thấy hơi khó chịu, cảm xúc này đến rất nhanh, rất nhẹ, thoáng qua rồi biến mất.

...

Buổi tối.

Tô Dư đang nằm trên giường chơi game xếp hình, bỗng nhiên từ hệ thống biết được dáng vẻ của Tô Gia Bảo sau khi bị đánh.

Chậc chậc chậc, thảm không tả xiết.

Hai mắt gần như thành gấu trúc, mặt sưng đến mức không mở được miệng, ăn uống nói chuyện đều khó khăn, nằm trên giường trở mình cũng rên rỉ, trông y như phim hài.

Tâm trạng Tô Dư lập tức tốt lên, trở mình ôm lấy vị đại công thần hôn một cái: "A Yến, anh thật tốt."

Cố Yến Thanh đang xem tài liệu, bất ngờ bị ôm lấy cổ, hơi thở thơm ngát chợt áp sát, xúc cảm mềm mại trên môi khiến tim anh ngừng đập một nhịp.

Anh nghiêng mắt: "Sao đột nhiên lại nói vậy?"

Tô Dư đương nhiên không thể nói vì anh đã giúp cô đánh Tô Gia Bảo và cặp cha mẹ thiên vị kia.

Cô treo mình trên người Cố Yến Thanh, giọng nói ngọt ngào: "Đương nhiên là vì A Yến lúc nào cũng tốt cả."

Cố Yến Thanh khẽ sững sờ, sau đó khóe môi khẽ cong lên.

Ngay sau đó, đèn bỗng nhiên tối đi.

Mắt Tô Dư tối sầm, nghe thấy tiếng tài liệu bị ném sang một bên, giây tiếp theo, cả người bị một vòng tay mạnh mẽ kéo đi.

"A——" Cô khẽ kêu lên.

Buổi tối thì nên làm những chuyện của buổi tối.

Chết tiệt! Tên đàn ông chó má này, trong đầu chỉ nghĩ đến mấy chuyện đó.

Tô Dư khẽ đẩy ra: "Đừng mà, ngày mai còn phải đi làm nữa."

Giọng Cố Yến Thanh khàn khàn, dỗ dành: "Ngoan, chỉ một lần thôi."

Tôi tin anh mới là lạ!

Ngày hôm sau, Tô Dư vô cùng mệt mỏi bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, bảo hệ thống tra xem thế giới này giết người không phạm pháp bằng cách nào.

Hệ thống kinh hãi: "Ký chủ bình tĩnh đi, giết nam chính sẽ bị trừ điểm, còn bị cục xuyên nhanh phong sát không nhận được nhiệm vụ, không nhận được nhiệm vụ thì không kiếm được điểm, không kiếm được điểm thì sẽ nghèo khổ không có cơm ăn."

Tô Dư nhếch khóe môi: "Hừ, anh xem nam chính của các anh có phải là người không? Đó là Chu Bá Bì tái thế đó!"

Tô Dư ngáp dài, mắt vẫn còn lim dim, đi theo sau Cố Yến Thanh trên đường đến văn phòng, mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của đồng nghiệp như kim châm đâm tới.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra họ đang bàn tán sau lưng mình thế nào.

"Con hồ ly tinh đó lại đi cùng Cố tổng rồi." "Ngoài việc xinh đẹp hơn một chút thì còn có ưu điểm gì nữa chứ?" "Cố tổng rốt cuộc nhìn trúng cô ta cái gì?" "Thật là vô liêm sỉ." Đại loại là những lời như vậy.

Tô Dư coi như không nghe thấy, thậm chí còn khiêu khích ôm lấy cánh tay Cố Yến Thanh.

Cố Yến Thanh liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Tô Dư khẽ nhướng mày, nếu là trước đây, nam chính đã lạnh nhạt đẩy cô ra, nói những lời hoa mỹ như "Nơi làm việc, đừng như vậy."

Sau đó trong văn phòng mặc kệ cô dụ dỗ thế nào cũng không từ chối.

Bề ngoài là quân tử, sau lưng là cầm thú đội lốt người.

Nghiêm khắc với người khác, khoan dung với bản thân, vô liêm sỉ!

Tô Dư cố tình làm nũng: "A Yến, em đi không nổi nữa rồi, anh bế em vào được không?"

Tai Cố Yến Thanh hơi đỏ, mặt căng thẳng, như đang cân nhắc có nên làm vậy không.

Một lát sau, cuối cùng cũng chuẩn bị tâm lý xong, đưa tay ra với cô.

Tô Dư bật cười: "Trêu anh thôi."

Cố Yến Thanh dừng động tác, lạ là, anh không thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại còn thấy tiếc nuối.

...

Mở cửa văn phòng, hai người đồng thời dừng bước.

Mắt Cố Yến Thanh hơi nâng lên: "Anh cả? Sao anh lại đến đây?"

Mặt Tô Dư biến sắc, trắng đi vài phần.

Cố Yến Bắc ngồi hờ hững trên ghế sofa ở khu vực tiếp khách, hai chân dài bắt chéo, tay cầm một tờ báo tài chính tùy tiện lấy trên bàn.

"Sao, tôi không thể đến à?"

Ánh mắt anh ta lướt qua Cố Yến Thanh, chạm mắt với Tô Dư, nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô, chậc một tiếng.

Biểu cảm này, cứ như thể họ đang lén lút vậy.

Anh ta đã cho đi mấy vạn tệ như Thần Tài, chưa nói đến việc ăn thịt, ngay cả tay cũng chưa nắm, tội danh này anh ta không nhận.

Cố Yến Thanh khẽ nhíu mày, nghiêng người che chắn cho Tô Dư: "Anh cả không phải chưa bao giờ đến công ty sao?"

Người bị che khuất, Cố Yến Bắc mất hứng thu lại ánh mắt, hai tay đan chéo chống ra sau đầu, tùy ý ngả ra sau.

"Mẹ nói anh bị con hồ ly tinh làm mê hoặc, dám cúp điện thoại của bà ấy, còn được sao? Bảo tôi đến công ty giám sát anh, kẻo nuôi ra một thằng con bất hiếu."

Cố Yến Thanh: "..."

Anh trầm giọng: "Chuyện này không liên quan đến anh, mẹ bên đó tôi sẽ nói, anh không cần quản."

Cố Yến Bắc lắc đầu nhẹ: "Thế thì không được, nhỡ tôi đi rồi, anh lại không khuyên được mẹ, người bị mắng là tôi chứ không phải anh, tôi thiệt thòi lắm."

Người ta nói văn nhân gặp lính, có lý cũng khó nói. Cố Yến Thanh đối mặt với Cố Yến Bắc cũng có tâm trạng tương tự.

Cuối cùng chỉ đành lạnh mặt ném lại một câu: "Tùy anh."

Tô Dư bám sát sau Cố Yến Thanh, ra vẻ giúp anh sắp xếp tài liệu, ánh mắt lảng tránh, nhìn đông nhìn tây mà không nhìn Cố Yến Bắc.

Cố Yến Bắc nghiến răng, người phụ nữ vô lương tâm, nhận tiền xong ngay cả liếc mắt cũng không nhìn anh ta một cái, coi anh ta là làm từ thiện sao?

Nhà từ thiện ít nhất còn nhận được một lời cảm ơn, anh ta nhận được gì? Nhận được sự tránh né như tránh tà của cô ta sao?

"Này, cái cô kia."

Cố Yến Bắc chỉ vào Tô Dư, "Đúng, nói cô đó thư ký nhỏ, có biết nhìn người không, khách ở đây mà không biết rót nước à?"

Tô Dư run rẩy, như bị dọa sợ.

Cố Yến Thanh ngẩng mắt: "Tự anh không có tay sao?"

Cố Yến Bắc cười khẩy: "Sao? Sai vặt thư ký nhỏ của anh, xót à? Không nỡ à?"

Tô Dư sợ anh ta lỡ lời nói ra những điều không nên nói, vỗ vỗ tay Cố Yến Thanh một cách an ủi, vẻ mặt cam chịu: "Không sao, em đi đi."

Khi Tô Dư đi tới, Cố Yến Bắc cố tình thò chân ra vấp ngã cô, nước đổ lênh láng sàn nhà, anh ta cũng như ý ôm được người.

Vừa thơm vừa mềm, chỉ ôm một cái thôi đã khiến người ta lòng xao xuyến, những bạn gái trước đây không ai cho anh ta cảm giác này.

Nói một cách thông tục, tức là vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng lén lút, lén lút không bằng không lén lút được, bát cơm trong bát người khác luôn thơm ngon hơn.

Tô Dư hoảng loạn, nhỏ giọng quát: "Anh làm gì vậy? A Yến còn ở đây!"

Cố Yến Bắc cười lạnh, thì thầm vào tai cô: "Cô định chia tay với em trai tôi khi nào? Đừng nghĩ tiền của tôi dễ lấy như vậy nhé?"

Tô Dư cắn môi: "Tôi biết rồi, anh cho tôi chút thời gian."

Nói xong, cô luống cuống bò dậy, vội vàng trốn ra sau lưng Cố Yến Thanh, tim đập thình thịch.

Cảm giác này, thật sự giống như lén lút vậy.

Thật kích thích.

Hệ thống nhận xét: "Ký chủ, chị có biết bây giờ chị giống cái gì không? Giống như Phan Kim Liên ở bên Tây Môn Khánh ngay trước mặt Võ Đại Lang vậy, là tra nữ trong số những tra nữ."

Tô Dư nhíu mày: "Nói linh tinh gì đấy?"

Cô ôm mặt hớn hở: "Đâu có Võ Đại Lang nào đẹp trai đến vậy?"

Hệ thống: "..."


Chương 17

Ánh mắt Cố Yến Thanh lạnh lùng quét qua, giọng hơi trầm: "Nếu anh cả không muốn ở lại nữa, tôi không ngại gọi bảo vệ đến mời anh ra ngoài."

Cố Yến Bắc nhếch mép xòe tay: "Chỉ là đùa thôi mà, em dâu sẽ không để bụng chứ?"

Em dâu...

Rõ ràng biết Cố Yến Thanh sẽ không cưới Tô Dư, lại còn gọi như vậy, như một lời châm biếm, lại như một sự ép buộc, ép buộc Tô Dư nhận rõ thân phận của mình.

Tô Dư không nói gì.

Cố Yến Thanh lạnh lùng liếc nhìn, cảnh cáo anh ta một cái.

"Được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì."

Cố Yến Bắc nhún vai, không gây rối nữa, cúi đầu nghịch điện thoại.

Tô Dư cũng cúi đầu nhìn điện thoại, Cố Yến Thanh từ từ thu lại ánh mắt, chuyên tâm xem tài liệu, nhất thời văn phòng trở nên yên tĩnh.

Chỉ có hệ thống biết cặp đôi cẩu nam nữ Cố Yến Bắc và Tô Dư đang làm gì, lòng đau xót cho nam chính.

—Gọi lại một tiếng Yến Bắc ca ca nghe xem nào.

Tô Dư khẽ cắn môi, ngẩng đầu lặng lẽ liếc anh ta một cái.

—Đây là công ty.

Vả lại Cố Yến Thanh còn ở đây nữa chứ.

Cố Yến Bắc khẽ khịt mũi.

—Biết là công ty mà cô còn lằng nhằng với em trai tôi? Nói xem, hai người trong văn phòng này đã làm gì rồi, cái ghế sofa này đã ngủ qua chưa?

Mặt Tô Dư hơi đỏ, vẻ mặt xấu hổ.

—Không có! Anh đừng nói linh tinh!

Cố Yến Bắc khẽ cười một tiếng.

—Được rồi, cái này tạm không nhắc đến, tôi hỏi cô, định chia tay với em trai tôi khi nào? Đừng nói với tôi là cô định vừa cầm tiền của tôi, vừa dây dưa với tôi, vừa muốn dây dưa không rõ ràng với em trai tôi nhé. Trên đời này không có chuyện dễ ăn như vậy đâu.

Tô Dư khẽ cắn răng, ngón tay gõ lia lịa trên màn hình, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt Cố Yến Thanh đang liếc qua.

—Tôi sẽ chia tay với anh ấy, anh cho tôi thêm chút thời gian nữa được không.

"Tô Dư." Cố Yến Thanh đột nhiên lên tiếng.

Tô Dư giật mình, tay run lên, điện thoại không cầm vững rơi xuống đùi.

Cô vẻ mặt không tự nhiên: "Sao, sao vậy, A Yến?"

Cố Yến Thanh mặt không cảm xúc, ánh mắt hơi lạnh: "Đưa tài liệu này đi."

Tô Dư vội vàng nhận lấy và đáp: "Ồ, ồ được."

Vừa ra khỏi cửa, vẻ mặt hoảng loạn của Tô Dư lập tức biến mất.

"Thế nào, lần này tôi diễn đủ rõ ràng chưa?"

Hệ thống khẳng định: "Vô cùng có tật, hơn nữa khi hai người trò chuyện, nam chính nhìn Cố Yến Bắc trước, sau đó nhìn chị, ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng có sự nghi ngờ."

Tô Dư: "Thế thì tốt rồi, không thì tôi thật sự tưởng anh ta mù."

Khi quay lại văn phòng, bóng dáng Cố Yến Bắc đã không còn trên ghế sofa, Tô Dư vô thức nhìn quanh, đột nhiên chạm phải ánh mắt bình thản của Cố Yến Thanh, rùng mình một cái.

Giọng Cố Yến Thanh bình tĩnh: "Tìm ai vậy, Cố Yến Bắc? Sao tôi không biết hai người thân thiết từ khi nào thế?"

Thậm chí không còn gọi là anh cả nữa, gọi thẳng tên Cố Yến Bắc.

Thần sắc thờ ơ của người đàn ông như mặt băng phẳng lặng, không biết giẫm lên sẽ là đi trên mặt đất bằng phẳng hay một bước hụt chân rơi xuống hố băng.

Tô Dư ánh mắt lảng tránh, run rẩy giải thích: "Không, không có gì, em chỉ tò mò, vừa nãy còn ở đây mà."

Cố Yến Thanh không bình luận.

"Tôi cho anh ta đi rồi." Cố Yến Thanh nhàn nhạt nói, vẫy tay với Tô Dư: "Lại đây."

Tô Dư vẻ mặt lo lắng đi tới, chân bỗng nhiên không vững, loạng choạng ngã vào lòng người đàn ông, một vòng tay mạnh mẽ thuận thế ôm lấy cô.

Tô Dư khẽ kêu lên, trong chớp mắt tiếng kêu lại bị chặn lại giữa môi răng, hơi thở lạnh lùng đầy chiếm hữu bao trùm lấy cô, người đàn ông như tuyên bố chủ quyền, siết lấy eo cô, công thành chiếm đất.

Rất nhanh, Tô Dư cảm thấy mình không thở nổi, tay nắm thành nắm đấm chống vào ngực anh, yếu ớt đấm nhẹ.

"Buông, buông ra ưm... không thở nổi rồi..."

Ngay khi Tô Dư tưởng nam chính đã phát hiện ra chuyện gian tình của mình với anh trai anh ta, tức giận muốn bóp chết cô, người đàn ông mới chậm rãi buông cô ra.

Tô Dư nằm sấp trong lòng người đàn ông thở hổn hển.

Trên đầu truyền đến giọng nói trầm thấp, thờ ơ của người đàn ông: "Tô Dư, em có chuyện gì giấu tôi không?"

Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi.

Tô Dư sẽ thừa nhận sao? Đương nhiên là không!

Cô cứng người lại, gượng cười: "Sao tự nhiên lại hỏi vậy, em có chuyện gì giấu anh được chứ?"

"Được, tôi tin em."

Tô Dư sững sờ, ngẩng đầu lên, trong mắt là sự mơ hồ sâu sắc.

Ánh mắt Cố Yến Thanh thâm thúy: "Vì em nói không có, tôi tin em."

Hy vọng em đừng lừa tôi, nếu không...

Cố Yến Thanh thầm nghĩ trong lòng.

Tô Dư: ???

"Không phải chứ, nam chính không giận sao? Không nghi ngờ sao?"

"Câu này tôi biết!" Hệ thống có kinh nghiệm: "Ký chủ, chị không hiểu rồi, nam chính chỉ ghen với nữ chính thôi, những người phụ nữ khác không quan trọng, trừ khi anh ta tận mắt thấy chị lên giường với Cố Yến Bắc, cảm thấy lòng tự tôn của mình bị khiêu khích, mới sẽ giận dữ chia tay với chị, chuyển sang vòng tay của nữ chính."

Tô Dư nhíu mày trầm tư: "Có lý."

Mắt cô sáng lên: "Anh nói tôi sắp xếp một màn bắt gian cho nam chính thì sao? Tốt nhất là để nữ chính dẫn anh ta đi, phát hiện tôi là một người phụ nữ trăng hoa, lẳng lơ, sau đó nam chính bị tổn thương, nữ chính an ủi, rồi hai người họ trực tiếp đăng ký kết hôn tại chỗ!"

Hệ thống khuyên Tô Dư cẩn trọng: "Chị không sợ nam chính sẽ giết chị ngay tại chỗ sao?"

Tô Dư xoa cằm: "Cũng đúng, vậy để tôi suy nghĩ lại."

Tuy nhiên...

"Mà này, vừa nãy tôi bị ngã có phải là do nam chính làm không? Tôi đi bình thường mà, cảm giác có người vấp chân tôi một cái, rồi tôi ngã vào lòng anh ta, cả văn phòng ngoài anh ta ra thì không còn ai khác, không thể là ma được chứ?" Tô Dư đột nhiên chuyển chủ đề.

Nhận được câu trả lời khẳng định của hệ thống, Tô Dư tức giận.

"Thằng chó này, thật là có tâm cơ!"

Văn phòng rộng rãi một mảnh yên tĩnh, Tô Dư cứng đờ dựa vào lòng người đàn ông, không dám nhúc nhích, giống như một món đồ chơi, nhìn kỹ thì thấy đầy vẻ chột dạ.

Từ xa nhìn lại, lại là một bầu không khí ấm áp, tình cảm.

Không biết bao lâu, Cố Yến Thanh lại lên tiếng: "Tô Dư, ngày mai đi cùng tôi đến một nơi."

"Chỗ, chỗ nào ạ?"

Tô Dư kinh hoàng: "Chẳng lẽ diễn xuất tệ hại của mình cuối cùng cũng bị nhìn thấu rồi, nam chính không chịu nổi nữa, quyết định đưa mình đến vùng hoang vu giết người phi tang xác?"

Hệ thống im lặng: "...Ký chủ, chị tưởng tượng rất tốt, nhưng khuyên chị đừng tưởng tượng vội."

"Đến rồi em sẽ biết." Cố Yến Thanh nói.

Tô Dư trong lòng nước mắt chảy dài, vẻ ngoài cực kỳ ngoan ngoãn: "Ồ."

Khó khăn lắm mới chờ đến chiều ngày hôm sau, Tô Dư lo lắng, run rẩy, tim đập thình thịch ngồi vào ghế phụ của Cố Yến Thanh.

Chiếc Maybach màu đen từ từ tăng tốc, cảnh vật ngoài cửa sổ dần lùi lại, Tô Dư nắm chặt điện thoại, đảm bảo nếu tình hình không ổn có thể gọi cảnh sát ngay lập tức, sau đó...

...Xe dừng lại.

Xe dừng lại?!

Tô Dư ngơ ngác, xe khởi động đến khi dừng lại được năm phút chưa?

Tòa nhà ngoài cửa sổ cao chọc trời, đập vào mắt là câu lạc bộ sang trọng cùng khu thương mại trung tâm với Tập đoàn Cố thị.

Bước vào đại sảnh tráng lệ, Tô Dư khoác tay Cố Yến Thanh, né tránh không dưới mười ánh mắt của các công tử ăn chơi, phóng túng và đầy ý đồ xấu.

Tô Dư kinh ngạc: "Chẳng lẽ nam chính muốn bán mình vào cái nơi này?"

Hệ thống: "Lời nhắc nhở thân thiện, trường hợp ký chủ nói không tồn tại và không thể duyệt, nam chính là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật, lương thiện và chính trực."


Chương 18

Tô Dư run rẩy khoác tay Cố Yến Thanh, không tự chủ siết chặt hơn, lo lắng bất an: "A Yến, chúng ta rốt cuộc đi đâu vậy... em hơi sợ."

Cố Yến Thanh dịu giọng an ủi: "Sợ gì chứ? Không làm điều gì trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, chưa làm gì thì có gì mà phải sợ?"

Giọng anh dịu dàng, nhưng lại khiến Tô Dư cảm thấy khó chịu.

Tô Dư vẻ mặt nghiêm túc: "Em nghi ngờ anh ta đang nói móc em."

Hệ thống: "Không cần nghi ngờ, anh ta chính là đang nói móc chị."

Tô Dư mếu máo.

"Em nói đúng không?" Cố Yến Thanh ôn hòa hỏi.

Tô Dư vẻ mặt không tự nhiên, mượn động tác vén tóc mái để cúi đầu tránh ánh mắt anh: "Vâng, đúng vậy."

Nhưng lại không để ý đến ánh mắt Cố Yến Thanh càng thêm thâm thúy đen kịt.

Hành trình dài nhưng ngắn ngủi kết thúc, hai người đứng bên ngoài một phòng bao sang trọng, phòng bao cách âm rất tốt, đứng ở cửa không nghe thấy chút tiếng động nào.

Tô Dư lần đầu tiên ghét những người đã tạo ra vật liệu cách âm đến thế.

Cô run rẩy: "Làm sao bây giờ, em cảm thấy nam chính chính là muốn giết chết em, hệ thống, anh mau tra xem bên trong cửa rốt cuộc là gì? Không phải là một phòng thẩm vấn âm u với mười mấy tên to con cầm gậy gai, chỉ chờ em vào rồi đánh chết em chứ?"

Hệ thống an ủi Tô Dư: "Ký chủ yên tâm, lúc cần thiết hệ thống sẽ bật chế độ che chắn cảm giác đau cho chị."

Nói xong, nó dò xét tình hình bên trong cửa, bỗng nhiên im lặng.

Tô Dư sốt ruột: "Nói đi chứ, bên trong là gì?"

Yên tĩnh hồi lâu, giọng hệ thống trầm trọng.

"Ký chủ nén bi thương."

Vừa nói xong, nó lập tức sửa lời: "Không, không đúng, nén bi thương dùng ở đây không thích hợp, phải nói là, ký chủ bảo trọng."

Tô Dư: "!!!"

Cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra, tim Tô Dư đập nhanh hơn, cánh tay khoác lấy Cố Yến Thanh càng lúc càng chặt, giây tiếp theo cô định nhắm mắt lại để đón nhận cái chết.

Một điệu nhạc pop nhẹ nhàng, du dương vang lên bên tai.

"Yến Thanh ca đến rồi!" Giọng Thẩm Thanh Thanh phấn khích, khi nhìn thấy Tô Dư, mặt cô ta xụ xuống, "Sao lại có cả người phụ nữ đó nữa?"

Giọng nói này Tô Dư quá quen thuộc.

???

Tô Dư chưa kịp nhắm mắt, cảnh tượng trong phòng bao đã đập vào mắt.

Không có phòng thẩm vấn âm u, không có những tên to con, cũng không có gậy gai đẫm máu, đập vào mắt là một phòng bao sang trọng vô cùng bình thường.

Nhìn một cái, Thẩm Thanh Thanh, Cố Yến Bắc, mấy người nam nữ đã gặp ở bữa tiệc trước đây, và năm người đã chuốc rượu Tô Dư, cùng vài người xa lạ nhưng ăn mặc cũng sang trọng.

Tô Dư ngớ người một lúc, rồi được Cố Yến Thanh ôm eo bước vào.

Cố Yến Thanh liếc nhìn Tô Dư đang ngơ ngác, nụ cười thoáng hiện trong mắt anh.

Thật muốn biết trước khi đến cô ấy đã tưởng tượng ra những gì, trên đường đi cứ căng thẳng mãi, khiến người ta muốn bỏ qua cũng khó.

Trong chớp mắt, anh như nghĩ đến điều gì đó, nụ cười biến mất, ánh mắt đen sâu thẳm.

Có lẽ... thật sự là có tật giật mình.

Tô Dư lúc này mới nhận ra hệ thống đã lừa mình, tức giận nói: "Hệ thống! Anh ra đây! Giải thích xem nào!"

Hệ thống cười hì hì: "Tôi đã nói rồi mà, nam chính là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật, lương thiện và chính trực, ai bảo ký chủ không tin, đáng đời bị lừa."

Tô Dư nghiến răng: "Được, anh chờ đấy."

Thẩm Thanh Thanh đi tới, chen Tô Dư ra, quấn quýt lấy Cố Yến Thanh, nụ cười vui vẻ trên mặt không thể che giấu.

"Yến Thanh ca, em cứ tưởng anh không đến chứ." Cô ta đuổi người đang ngồi giữa ghế sofa ra, "Yến Thanh ca anh ngồi đây đi, em cố tình để chỗ này cho anh."

Người bị đuổi sang bên cạnh: "..."

Có cân nhắc cảm nhận của anh ấy không?

Có người trêu chọc: "Ôi ôi ôi, Yến Thanh ca vừa đến, mắt Thanh Thanh đã không rời đi được rồi, trước đây đối xử với chúng tôi đâu có như vậy."

Thẩm Thanh Thanh đỏ mặt giậm chân: "Các anh nói gì vậy?"

Cô ta rót một ly rượu cho Cố Yến Thanh: "Yến Thanh ca uống rượu đi, đừng để ý đến họ."

Có người hò reo: "Một ly sao đủ? Yến Thanh ca đến muộn, phải tự phạt ba ly."

"Đúng vậy, hôm nay là tiệc ăn mừng đặc biệt cho Thanh Thanh, chúc mừng cô ấy đoạt giải nhất cuộc thi violin, Yến Thanh ca đến muộn thì phải chịu phạt."

Thẩm Thanh Thanh bênh vực: "Các anh đừng hò reo bừa, em đâu có để bụng."

Nói xong, cô ta ngượng ngùng nhìn Cố Yến Thanh: "Yến Thanh ca muốn uống bao nhiêu thì uống, không cần nghe họ."

Một tràng tiếng la ó chán nản.

Cố Yến Thanh lại không lĩnh tình, nhàn nhạt cười: "Tôi đến muộn, đáng lẽ phải phạt."

Nói xong, ba ly rượu hết ly này đến ly khác, như uống nước lọc, vẻ mặt không hề thay đổi.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thanh cụp xuống, rất nhanh lại lấy lại tinh thần: "Vậy Yến Thanh ca có muốn ăn gì không..."

"A——"

Lời chưa nói hết, đột nhiên bị ai đó va phải, chân loạng choạng, may mà Cố Yến Thanh kịp thời kéo lại, nếu không đã ngã sấp mặt mà mất thể diện rồi.

Đứng vững lại, Thẩm Thanh Thanh quay đầu giận dữ nhìn, muốn xem ai đã đẩy mình, vừa lúc đối diện với một đôi mắt vừa đắc ý vừa vô tội.

Vô tội là giả, đắc ý là thật.

Tô Dư chớp mắt: "Xin lỗi nhé, tôi không cố ý."

Thẩm Thanh Thanh chưa từng thấy ai mặt dày đến vậy.

Cô ta nắm chặt tay, nếu không phải vì kiêng nể Cố Yến Thanh, đã sớm tát cho Tô Dư một cái rồi.

Tô Dư đổ thêm dầu vào lửa: "Có thể nhường đường không? Tôi muốn ngồi cạnh Yến Thanh ca ca, cô chắn đường rồi."

Đồng thời cũng giải thích lý do tại sao vừa nãy lại va phải cô ta.

Thẩm Thanh Thanh: "..."

Cô ta hít sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, không thể mắc bẫy của người phụ nữ đó, để Yến Thanh ca nhìn thấy mặt không thục nữ của mình.

Thẩm Thanh Thanh lạnh mặt, trực tiếp chiếm lấy vị trí duy nhất bên cạnh Cố Yến Thanh, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, rõ ràng là từ dưới nhìn lên, nhưng lưng lại thẳng tắp.

Dáng vẻ cô ta thanh lịch và kiêu hãnh, khiến Tô Dư trông như một cô hầu gái.

Nếu có một cô hầu gái xinh đẹp đến vậy.

"Xin lỗi, ở đây không còn chỗ nữa, cô sang bên kia đi."

Thẩm Thanh Thanh chỉ vào chỗ mép, nơi có mấy cô gái ăn mặc hở hang, lẳng lơ, có lẽ là "nhân viên" của câu lạc bộ.

Một sự sỉ nhục trần trụi.

Mọi người xung quanh đều tỏ vẻ hóng chuyện, không can thiệp vào tranh chấp của hai cô gái, chỉ là ánh mắt nhìn Tô Dư không tự chủ mang theo sự đánh giá và khinh thường, cùng với sự ham muốn được kiềm chế rất tốt.

Người phụ nữ trong chiếc váy đỏ ôm trọn thân hình gợi cảm, eo thon đến mức dường như chỉ cần một cái bóp là đứt, đôi mắt biết nói, vừa quyến rũ vừa trong sáng, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu.

Thảo nào Cố Yến Thanh không để mắt đến Thẩm Thanh Thanh, có một tuyệt sắc giai nhân như vậy ở bên cạnh, những người phụ nữ khác tự nhiên sẽ lu mờ.

Tô Dư cắn môi, tủi thân nhìn Cố Yến Thanh.

Cố Yến Thanh khẽ nhíu mày, định nói gì đó, ánh mắt chợt dừng lại, nhìn thấy sự ranh mãnh thoáng qua trong mắt Tô Dư.

Anh đột nhiên thả lỏng, muốn xem Tô Dư định làm gì.

Mọi người đều đang xem trò cười của Tô Dư, một cô tiểu thư và một món đồ chơi, chọn cái nào thì rõ ràng, không ai giúp cô ấy.

Cố Yến Bắc đầy hứng thú.

Nhìn xem, em trai tốt của anh ta lạnh lùng đến vậy, một khắc trước còn là người kề gối, khắc sau đã có thể lạnh lùng nhìn cô bị bắt nạt. Cô gái đặt niềm tin sai chỗ, bây giờ đưa ra lựa chọn đúng vẫn còn kịp.

Anh ta chờ Tô Dư cầu xin mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play