Lấy thân phận của Đoan Vương thì vốn dĩ không cần tự mình đến rước dâu. Ngọc Am còn nhớ rõ lần trước, hắn cũng không đích thân đến, chỉ phái người dẫn đầu đội ngũ đón dâu đến rước kiệu hoa. Không ngờ lần này hắn lại tự mình đến.

Trong chốc lát, có không ít người tới thúc giục trang điểm. Các bà mai hối hả giúp nàng chỉnh trang, đắp lên khăn voan đỏ, dìu nàng ra cửa bái biệt phụ mẫu.

Xung quanh tiếng pháo, tiếng trống rộn ràng, Đoan Vương đích thân đến rước dâu, hôm nay phủ An Viễn Hầu có thể nói là vinh quang nhất Tây Kinh. Nhưng đúng vào khoảnh khắc Ngọc Am bước lên kiệu hoa, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười lạnh trào phúng.

Kiệu hoa khởi hành, tiếng nhạc vang lên. Kiếp trước, nàng từng cho rằng khi khoác lên áo cưới, nàng là nữ tử may mắn nhất trên đời. Nào ngờ khi kiệu hoa đến cổng vương phủ, lại nhìn thấy một kiệu hoa khác với nghi thức tương tự cũng vừa đến nơi. Mà chủ nhân kiệu kia, cùng nàng đồng thời bước vào vương phủ. Người đó chính là Phó Linh Lung – trắc phi của Đoan Vương.

Khoảnh khắc ấy, nàng thật sự hiểu được thế nào là từ mây cao rơi xuống bùn đen.

Nhưng hiện tại, nàng sẽ không còn thất vọng nữa. Bởi vì những chuyện đã qua, đã đủ để nàng không còn điều gì có thể khiến nàng thất vọng.

Phó Linh Lung dựa vào thân phận là cháu ruột Phó hoàng hậu, được bệ hạ ban hôn cho Đoan Vương làm trắc phi, ở Đoan Vương phủ cậy thế ngang ngược, gây bao nhiêu chuyện thị phi. Trước kia, Ngọc Am vì danh tiếng hiền thục, sợ phu quân khó xử nên luôn nhẫn nhịn, vậy mà vẫn không đổi được sự kiêu căng của nàng ta.

Còn bây giờ? Nàng khẽ cười, lại thêm một lần nữa, nàng muốn sống sao cho thoải mái, ai lại còn cam chịu những oan khuất đó? Cùng lắm thì bị Vương gia hưu ra khỏi phủ, đổi được thanh  nhàn tự tại. Sau đó, cả phủ An Viễn Hầu cũng sẽ cuốn vào vòng tranh đấu ngấm ngầm trong triều đình.

Đội ngũ rước dâu đã gần đến vương phủ, Ngọc Am dựng tai lắng nghe, điều khiến nàng kinh ngạc là lần này không nghe thấy bất kỳ khúc hỷ nhạc nào khác vang lên. Kiệu hoa của nàng dừng lại trước cổng vương phủ, sau khi được hỉ nương đỡ nhảy qua chậu than, nàng bước qua cửa lớn vương phủ, đêm nay, chỉ có mình nàng là vương phi.

Ngồi trong phòng động phòng, nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Rất nhiều chuyện không giống với kiếp trước. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Tiểu thư, đói bụng không? Có muốn ăn chút gì lót dạ không?” – Toái Ngọc nhẹ giọng hỏi.

Lý ma ma ở bên cạnh cười nói: “Nha đầu ngốc, sao vẫn gọi là tiểu thư? Hiện giờ phải gọi là vương phi rồi. Tiểu thư nhà ta giờ đã là người của hoàng gia.”

Toái Ngọc vội nói: “Đúng đúng, nô tỳ lỡ lời.”

Ngọc Am lắc đầu: “Đói thì không đói, chỉ là sáng nay dậy sớm, có chút mệt thôi. Hai người ra ngoài canh chừng đi, nếu có ai đến thì gọi ta. Ta nghỉ một lát.”

Hai người rời khỏi. Trên đầu quá nặng, cổ nàng như muốn gãy, nàng gỡ khăn voan ném sang bên, tháo luôn cả mũ phượng, xoay cổ một chút mới thấy dễ chịu hơn.

Ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng, vẫn là nơi thành hôn khi xưa. Nhìn những cây nến hỷ khắc long phượng, nàng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Tuy vô cùng thất vọng với chuyện trắc phi, nhưng khi lần đầu nhìn thấy vị phu quân tuấn tú thoát tục ấy, lòng nàng vẫn không giấu nổi niềm vui và xúc động. Đêm ấy, hắn ở lại bên nàng, không đến chỗ trắc phi.

Nhưng hiện giờ, niềm vui? Cảm động? Không có. Nàng không cam lòng bị hắn cưới vào Đoan Vương phủ, càng không muốn lịch sử lặp lại.

Sáng nay dậy sớm, Ngọc Am thấy hơi mệt, dựa vào gối và chăn hỷ nghỉ tạm, không ngờ lại ngủ quên.

Tỉnh dậy, không biết đã là lúc nào.

Nàng bất chợt ngồi dậy, liền thấy một người đang ngồi cạnh bàn tròn. Người ấy mặc hỉ phục đỏ thẫm, cao quý, tuấn mỹ phong lưu. Có lẽ vì vừa uống rượu, trên gương mặt trắng ngần nhiễm một tầng hồng nhạt, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, nhìn nàng chăm chú.

“Tỉnh rồi à?”

Trong tay hắn, chiếc ly vàng nhỏ khẽ xoay tròn.

Ngọc Am biết mình có phần thất lễ, cúi đầu nói:
“Khiến Vương gia chê cười… Mũ phượng này… có phần nặng, sáng nay thiếp dậy hơi sớm…”

Nam tử đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn gần kề, nàng khẽ nhíu mày, nghiêng người tránh, kéo giãn khoảng cách. Bất ngờ, hắn vươn tay nắm lấy cằm nàng, nàng định quay mặt né tránh, nhưng cằm lại bị ngón tay hắn giữ chặt, xoay về phía hắn.

Nữ tử da thịt trắng như ngọc, dung nhan như họa, đôi mắt như làn thu thủy khẽ gợn sóng, sắc đẹp diễm lệ như xuân hoa.

Hắn không nói gì, ánh mắt sâu thẳm như mực. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm nàng. Ngọc Am bị hắn chạm vào thấy không được tự nhiên, đang định lên tiếng, thì ngón tay hắn lại ấn nhẹ lên đôi môi mềm mại hồng phấn của nàng.

“Hửm!” Hắn lắc đầu, đôi mắt phượng không chớp nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng của nàng, chuyên chú vuốt ve môi anh đào, như thể đây là bảo vật hiếm có thế gian, nhìn thế nào cũng không đủ.

Nàng cảm thấy hắn chắc chắn là đã say, nếu không say thì hắn đã không hành xử như vậy.

Ngón tay hắn mơn trớn mang đến cảm giác tê rần khiến nàng đỏ mặt, “Điện hạ… không cần…”

Hắn chậm rãi nói: “Chúng ta uống chén rượu hợp cẩn.”

Ngọc Am định đi tìm ly rượu, lại bị hắn ngăn lại. Hắn ngẩng đầu uống cạn rượu trong chén vàng, rồi ném chén xuống, cúi đầu nâng cằm nàng lên, đem rượu từ miệng mình đút vào miệng nàng.

Ngọc Am nghiêng đầu né tránh, liền bị hắn vươn tay ôm lấy eo. Nàng vừa thẹn vừa giận, không ngờ đường đường là Vương gia lại có thể… lại có thể không giữ lễ nghi như vậy, trên đời này sao có chuyện uống rượu hợp cẩn như thế?

Hắn cúi người áp lại gần, nàng không chịu nổi sức nặng của hắn, thân mình ngửa ra sau, ngã vào lớp chăn gối mềm mại, mặc hắn dùng lực cướp lấy phần rượu còn sót lại trong miệng.

Ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của nam nhân trên người hắn, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng phát ra từ cơ thể hắn, chịu đựng sự đoạt lấy và càn quét từ môi hắn, tim nàng rối loạn, toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể vô lực nắm chặt lớp vải lạnh trên áo hắn.

Nàng mơ hồ nhớ lại, kiếp trước lần đầu tiên không phải như thế này.

Ngay khi ý thức nàng dường như rơi vào một vùng bùn lầy mông lung, hắn chậm rãi buông nàng ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối loạn của nàng, đáy mắt đã khôi phục sự tỉnh táo: “Nàng nghỉ ngơi trước, ta đến thư phòng xử lý chút việc.”

Hắn đứng dậy rời đi, Ngọc Am ngồi dậy, nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt lạnh lẽo. Trong lòng nàng biết, đã vào vương phủ thì không tránh được đêm động phòng, đã không thể tránh thì đành chấp nhận.

Mới đêm đầu tiên thôi, vậy mà hắn đã chán rồi sao?

“Chẳng lẽ là Vương gia còn có mỹ nhân khác chờ bầu bạn?” Nàng nghĩ Phó Linh Lung có lẽ đang ở một góc nào đó trong vương phủ, lặng lẽ chờ hắn đến thị tẩm. Nàng sớm nên hiểu, không nên đặt quá nhiều hy vọng vào hắn, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Kỳ Diệp dừng bước, xoay người trở lại bên nàng. Nàng cười lạnh quay đầu sang một bên, lười liếc hắn một cái.

Hắn nắm tay nàng, khóa chặt trong lòng bàn tay mình.

Ngọc Am hừ lạnh, giật tay ra khỏi tay hắn, đã không muốn đụng vào, còn cố kéo tay nàng làm gì?

Nam nhân bất đắc dĩ, khẽ giọng giải thích: “Tuổi còn nhỏ nhưng tính tình lại không nhỏ chút nào. Trong phủ cũng không có nữ tử nào khác cần ta bầu bạn, chỉ có mình nàng. Chỉ là… nàng còn nhỏ…”

Ngọc Am chợt nhớ lại, kiếp trước trong đêm động phòng, quả thật nàng không chịu nổi. Khi đó nàng đã tròn mười sáu, vậy mà còn khóc mấy đêm, suốt mấy ngày không xuống nổi giường. Còn hiện tại, nàng mới mười lăm, đương nhiên càng không thể chịu nổi… Nghĩ đến mà nàng cũng cảm thấy sợ hãi.

Mặt nàng nóng bừng, như thể vừa rồi mình nổi cáu chẳng khác nào van xin hắn. Nàng vội nói:
“Điện hạ nếu có việc, thì cứ đi thư phòng đi, không cần ở lại đây.”

Kỳ Diệp nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, ánh mắt sâu thẳm.

“Có chuyện… Mười lăm ngày sau, mẫu hậu định trắc phi sẽ nhập phủ.”

Ngọc Am sững người, quả nhiên, Phó Linh Lung vẫn sẽ vào phủ, chỉ là sớm hay muộn.

Kỳ Diệp đưa tay khẽ vuốt má nàng: “Tuy là do mẫu hậu định, nhưng ta thề với nàng, ta sẽ không đến chỗ nàng ta.”

Ngọc Am cười lạnh, hắn không đến, chẳng lẽ nữ nhân kia sẽ không tìm cách câu dẫn hắn sao? Kiếp trước Phó Linh Lung đã giở đủ trò, dù rằng hắn đến chỗ nàng ta không nhiều, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn có thai, chẳng phải sao?

Nàng gả cho hắn tám năm không con, mãi đến năm mang thai thì lại vì khó sinh mà mất. Không con cái luôn là nỗi đau trong lòng nàng, cũng là vũ khí công kích của Phó Linh Lung, càng là lý do để Phó Thái hậu đưa các mỹ nhân khác tiến cung.

Nghĩ đến những điều đó, nàng siết chặt lòng bàn tay, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo, thanh lãnh.

Kỳ Diệp thấy nàng cười lạnh, bỗng dưng nắm chặt tay nàng, nhíu mày nói: “Ta, Kỳ Diệp, nếu vi phạm lời thề hôm nay, ắt gặp trời phạt, chết không có chỗ chôn!”

Ngọc Am lắp bắp kinh hãi: “Vương gia hà tất phải phát thề độc như vậy?”
Nàng thật không ngờ hắn lại nói ra lời thề đáng sợ đến thế, thề độc nguyền rủa chính mình, thực sự khiến người ta kinh hãi.

Nam tử nhìn nàng thật sâu, khóe môi khẽ nhếch:
“Kêu nha hoàn tới hầu hạ nàng rửa mặt, ta e là phải đi lo một số việc.”

Ngọc Am gật đầu. Nàng còn có thể nói gì nữa? Hắn đã phát lời thề, mọi chuyện cứ theo quỹ đạo ban đầu mà tiến về phía trước. Nàng sớm muộn gì cũng phải chờ kẻ địch một mất một còn kia bước chân vào phủ. Nghĩ đến đây, trong lòng vẫn có chút bực bội không thể giải thích nổi.

Toái Ngọc cùng Lý ma ma thấy Vương gia từ trong tân phòng đi ra, hai mặt nhìn nhau, sợ tiểu thư lại chọc giận Vương gia. Nhưng lúc Toái Ngọc bước vào phòng, thấy thần sắc tiểu thư bình thường, định hỏi lại không dám.

Lúc rửa mặt xong, Toái Ngọc cuối cùng cũng thử hỏi một câu.

Ngọc Am vẫn không nói gì, chỉ phất tay: “Không có việc gì, đừng nghĩ nhiều. Ta mệt rồi.”

Hai người bất đắc dĩ đành lui ra ngoài.

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Ngọc Am nhất thời không ngủ được, quay đầu nhìn ngọn nến long phượng đỏ thẫm đã cháy quá nửa, sáp nến nhỏ xuống từng giọt, rơi lên chân giá cắm nến. Đây chính là đêm tân hôn của nàng sao?

Từ khoảnh khắc bước chân vào vương phủ, nàng đã có ý rời đi. Hai người không ràng buộc, chẳng phải càng tốt hơn sao?

Nàng xoay người, nhắm mắt lại.

Không biết từ khi nào ngọn nến đã tắt, trong bóng tối, nàng xoay mình, lại bị một cánh tay kéo vào lòng ấm áp. Khuôn mặt nàng tựa vào lớp lụa mềm mại trên y phục hắn, hoảng hốt tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Đến khi cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể nam nhân, nàng kinh ngạc cất tiếng: “Vương gia… sao lại ở đây?”

“Dù sao cũng là đêm động phòng.”
Thanh âm nam nhân mang theo vẻ buồn ngủ, hắn khẽ xoa đầu nàng, thì thầm: “Ngủ đi.”

Trong lòng Ngọc Am khẽ run. Nàng từng nghĩ hắn sẽ không đến nữa. Vậy mà giờ đây, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hắn lại không làm gì cả, thân là nam tử, chắc chắn cũng không dễ chịu.

Hắn thế nhưng lại nguyện ý ở bên cạnh nàng như vậy...

Nàng bất an cựa quậy trong vòng tay hắn. Hắn như vậy, khiến nàng có chút… không quen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play