Ngọc Am hơi hơi nhướng mắt, khóe môi nhếch lên, nàng tới thật đúng lúc.
Phó Linh Lung đi gấp suốt cả đường, suýt nữa trẹo cả chân, nàng đỡ lấy tay Bảo Châu, thầm thở hổn hển. Nếu không phải nàng cứ nhìn chằm chằm vào Tử Vi Uyển, sao mà theo kịp được con bé này. Con nha đầu này suýt nữa khiến nàng bị lôi ra ngoài cung, đắc tội Vương phi thì cũng không sao, chỉ sợ truyền đến tai biểu ca thì bị chán ghét.
“Ngươi cái con tiện nhân này! Chẳng lẽ trộm đồ ở Phù Dung Uyển của ta, lại còn định kéo cả chủ tử vào?”
Ngọc Am nhàn nhạt cười:
“Nó còn chưa mở miệng, sao ngươi biết nó muốn kéo chủ tử vào? Nói đi cũng phải nói lại, nó là người của Tử Vi Uyển, nếu có kéo theo thì cũng là kéo ta, là chủ tử của nó, sao lại lôi đến đầu ngươi?”
“Ta...” Sắc mặt Phó Linh Lung hơi thay đổi, mắt đảo một vòng rồi cười nhạt nói:
“Ta chỉ là đoán vậy thôi. Hôm đó ta thấy con nha đầu này lén lút quanh Phù Dung Uyển, không ngờ lại là kẻ trộm!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play