Tác giả: Hề Thụ
Chẳng biết tự lúc nào, Dionysus dần chẳng còn bận tâm nhiều về cái chết. Chàng rõ nguyên do, nhưng lại không muốn nghĩ ngợi. Có nhiều khoảnh khắc, đặc biệt là khi ở bên Helena, chàng gần như quên bẵng mình là ai. Nhưng rồi chàng sẽ nhanh chóng nhớ lại, và sau đó cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra trái tim chàng vẫn còn thoi thóp, chẳng hề miễn nhiễm với nỗi đau.
"Chàng đang nghĩ gì vậy?"
Helena vẫn luôn hỏi thế. Hễ có thể, nàng tuyệt không bỏ lỡ cơ hội làm chủ cục diện.
Chàng không đáp lời.
Nàng gối đầu lên đùi chàng, đưa tay khẽ cào cằm chàng: "Hửm?"
"Chuyện của nàng."
Helena ngẩn người, ngay sau đó ý xấu mà truy vấn: "Chuyện gì cơ?"
Dionysus điềm đạm đáp: "Dường như danh hiệu hoàng hậu chẳng còn sức hấp dẫn với nàng nữa, ta đang tự hỏi vì sao."
"Bởi vì phu quân tương lai của thiếp nhất định sẽ chẳng vừa lòng thiếp."
Chàng nhìn nàng giây lát: "Chắc chắn đến vậy ư?"
Helena liền cười khẽ, âm sắc hơi khàn khàn ấy thật mỹ diệu. Nàng liếc xéo chàng: "Chẳng có gì đáng sợ hay đáng ghét hơn một người phụ nữ có quyền lực, phải không?"
Dionysus nhàn nhạt nói: "Đó không phải ý kiến của ta. Nhưng nàng lại rất thích thú khi được khiếp sợ... thậm chí bị căm ghét."
Nàng cười đến nghiêng cả người: "Thiếp chẳng thể phủ nhận điều đó. Ít nhất vào những lúc ấy, những kẻ khác không thể không thừa nhận sự tồn tại của thiếp."
"Nàng sợ hãi tình yêu ư?"
Helena chợt thu lại nụ cười.
Dionysus chẳng hề hoảng loạn, chàng đang cố ý chọc giận nàng. Nói thật, chàng thấy dạo này nàng đối xử với chàng quá tốt.
Nhưng Helena rất nhanh lộ ra nụ cười chứa đầy ác ý: "Liệu có ai yêu thiếp không?" Nàng đưa tay, đầu ngón tay lướt theo đường hàm dưới của chàng, "Chẳng hạn, chàng có yêu thiếp không?"
"Đó là một câu hỏi ta không thể trả lời."
Helena cười phá lên, tiếng cười chua ngoa hơn mọi khi.
Dionysus không hiểu sao lại vô cùng chấp nhất với chủ đề này: "Nếu nàng muốn, mê hoặc vị hoàng đế tương lai ắt hẳn dễ như trở bàn tay."
"Có lẽ vậy." Helena cầm một quả nho từ chiếc đĩa thủy tinh trong tầm tay, thong thả đưa vào miệng, "Nhưng thiếp không muốn làm thế."
Nàng đột ngột ngừng lại đôi lát, rũ mắt xuống: "Nếu, thiếp nói là nếu... nếu có người thật sự yêu thiếp, thiếp hy vọng người đó có thể thật lòng yêu thiếp, chẳng cần thiếp phải nỗ lực gì thêm mà vẫn yêu con người thiếp vốn có."
Dionysus giữ im lặng. Chàng không tìm thấy câu đáp phù hợp.
Helena nhìn chàng một lúc. Chàng không né tránh, nhưng cũng không trực tiếp đáp lại ánh nhìn. Chàng không biết liệu nàng có đang mong chờ điều gì không, chàng sợ rằng bất cứ lời đáp bừa bãi nào cũng chỉ nhận về sự giễu cợt.
Từ lúc nào, chàng lại học được cách sợ hãi?
Dionysus tự giễu khẽ cong khóe môi.
Giọng Helena có chút nghẹn lại: "Thiếp biết đây là một nguyện vọng ngu xuẩn, nên thiếp không ôm hy vọng. Đàn ông... đều thích những người phụ nữ ngây thơ, vô tri hơn thì phải."
Nàng hiếm khi thẳng thắn như thế, câu nói này càng giống một lời mời, mời chàng phủ nhận.
Chàng quả thực không ghét những người phụ nữ thông minh. Helena học tiếng Hy Lạp rất nhanh, sau những buổi trò chuyện, đôi khi nàng lại bảo chàng đọc một vài thứ. Sophocles, Plato, Thucydides... Nàng cũng chẳng kén chọn, dường như ai đến cũng không từ chối. Mỗi khi chàng ngâm tụng điều gì đó, Helena lại hiếm khi ít lời, trong ánh mắt có ngọn lửa u ám bí ẩn, lấp lánh chập chờn. Dù rõ ràng Helena có lẽ chỉ có thể nắm bắt được một hai từ đã học trong những khoảng trống rộng lớn không thể lý giải, Dionysus vẫn nảy sinh ảo giác, như thể người phụ nữ này có thể hiểu hết mọi điều chàng nói.
Nếu Helena bằng lòng thu bớt lợi trảo, biểu lộ một mặt như vậy cho bất kỳ ai, dù chỉ một chút, Dionysus nghĩ, nhất định sẽ có người vì nàng mà sa ngã.
Chàng lại nghĩ, thật ra sự kiêu ngạo của nàng cũng vô cùng quyến rũ.
Dionysus nhắm mắt, như thể làm vậy có thể ngăn cách cảm xúc của chính mình ra bên ngoài, giữ giọng điệu bình tĩnh: "Sẽ có người yêu quý nương tử."
Không phải chàng, không phải hiện tại, phán đoán này thuộc về tương lai, thuộc về người khác.
Khi Helena mở miệng lần nữa, sự yếu mềm thoáng qua lúc nãy đã tan biến không dấu vết: "Phải không."
Dionysus mở mắt, gương mặt đối phương gần trong gang tấc. Chàng chớp chớp mắt, đôi môi lạnh lẽo của Helena dán lên, thổi vào một luồng hơi thở mang theo chút thu ý, chàng không khỏi hơi rùng mình.
Mùa hè đã hoàn toàn qua đi.