“A dì, trời cũng không còn sớm, dì với Thất Dạ nên đi nghỉ ngơi thôi ạ.”
Lâm Phong đứng phía sau dì và Lâm Thất Dạ, vẫy tay nói lời tạm biệt.
“Đi đây, Thất Dạ.”
Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Lâm Thất Dạ đứng nguyên tại chỗ, không nói gì, vẻ mặt dửng dưng. Mãi đến hơn một phút sau, thân ảnh Lâm Phong biến mất ở ngã rẽ cuối con hẻm, Lâm Thất Dạ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cái tên Lâm Phong này...
Ban nãy lại xông vào bếp, chủ động giành việc nấu nướng với hắn, còn tranh thủ sàm sỡ nữa. Khi thì véo một cái, khi thì sờ một cái. Làm hắn hoảng hết cả hồn.
Cứ vòng quanh trong cái bếp vốn đã chật. Cái gian bếp nhỏ xíu ấy, lập tức chen ba người.
Tình cảnh đó có thể dùng một câu để miêu tả: “Ban đêm tránh gió đuổi, đêm rồi cũng không chạy thoát!”
Lúc Lâm Thất Dạ rửa rau đang rửa rau, Lâm Phong lại còn cố tình đưa tay vòng qua eo hắn, giành vòi nước rửa tay.
Xong rồi còn tiện tay lau vào cái tạp dề trước ngực hắn. Làm hắn đỏ mặt đến phát điên!
Lâm Thất Dạ lập tức đá cậu ta ra khỏi bếp. Còn đóng sầm cửa lại.
Đồng thời, giá trị mị lực của Lâm Phong cũng thành công đạt max 1000 điểm.
“Thất Dạ à, Tiểu Phong là đứa tốt, hai đứa bình thường thân thiết hơn chút cũng tốt.”
Dì vừa vỗ vai Lâm Thất Dạ vừa dặn dò, rồi quay lên lầu.
Lâm Thất Dạ khẽ nhíu mày, cười khổ đứng ngây người tại chỗ.
Thân thiết? Thân thiết thế nào chứ??
Thân thêm chút nữa tôi là bị *** rồi đấy, dì ơi!
Thằng đó có phải người tốt đâu! Nó vừa mới sàm sỡ tôi trong bếp đó, dì không thấy à?!
“Tuy rằng... Tuy rằng nhìn cũng đẹp trai thật. Nhưng cậu ta là đàn ông mà!”
Lâm Thất Dạ nhìn về phía bóng dáng đã khuất ở cuối hẻm, khẽ thở dài.
Với gương mặt của Lâm Phong, nếu cậu ta là con gái, không nói là quốc sắc thiên hương thì ít nhất cũng thuộc hàng cực phẩm ở Thương Nam này.
Đáng tiếc tôi—Lâm Thất Dạ—tự nhận mình là trai thẳng chính hiệu, không có hứng với đàn ông.
“Anh nhìn cái gì vậy?”
“Người ta đi mất rồi..” – Dương Tấn lặng lẽ xuống lầu, xuất hiện sau lưng Lâm Thất Dạ.
“Ai nói tôi nhìn? Tôi có nhìn đâu! Cậu đừng có nói linh tinh!” – Lâm Thất Dạ giật bắn mình, vội vàng chối.
“Ái chà, anh à ~”
Dương Tấn đặt tay lên vai Lâm Thất Dạ. Ghé vào tai cậu, khẽ thì thầm:
“Thời đại gì rồi, anh cũng phải bắt kịp trào lưu tư tưởng chứ, đừng có cổ hủ quá. Anh à, chẳng lẽ chưa nghe câu này sao? Khác giới...”
Dương Tấn cười gian, ghé sát tai Lâm Thất Dạ rót vào một đống lý thuyết tà đạo làm Lâm Thất Dạ nghe mà ngơ ngẩn luôn. Mãi một lúc sau mới phản ứng lại.
“Phì! Tên Dương Tấn chết tiệt! Cậu học mấy cái thứ đó ở đâu hả?! Cậu tin không, tôi nói với dì ngay bây giờ, để dì vác chổi lông gà phang cậu một trận!”
Phản ứng lại xong, Lâm Thất Dạ lập tức nổi khùng, giơ tay định dạy dỗ Dương Tấn một trận ra trò.
Làm cậu ta nhớ đời luôn!
Dọa cho Dương Tấn chạy thục mạng lên lầu. Nhìn bóng lưng chạy trối chết của cậu em, Lâm Thất Dạ đứng yên một chỗ, khẽ lắc đầu thở dài.
“Thằng nhóc này, suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn, không nên thân gì cả...”
Lâm Thất Dạ chợt quay đầu nhìn về hướng Lâm Phong vừa biến mất, thấp giọng lầm bầm:
“Hừ! Tên Dương Tấn suýt nữa bị cậu dắt mũi, tôi—Lâm Thất Dạ—là trai thẳng cứng như sắt, đời này chỉ thích con gái!”
Lâm Thất Dạ lắc mạnh đầu, cố gắng xua tan hết những hình ảnh ban nãy trên lầu...
_________
Lâm Phong đút hai tay vào túi, đi một mình trên con phố tối đen.
Ánh trăng trắng mịn rơi xuống. Áo choàng và tóc dài phản chiếu ánh bạc. Cứ như nhân vật chính bước ra từ truyện tranh.
【Trước mắt giá trị mị lực đã tích lũy thành công 1000 điểm!】
【Có muốn rút thưởng không?】
“Có!”
Lâm Phong không do dự, lập tức chọn “Có”!
Không biết lần này có thể rút được kỹ năng gì, nhưng xin đừng lại là mấy thứ vô dụng như "Mị hoặc plus" nữa. Trong lòng Lâm Phong âm thầm cầu nguyện.
【Nhận được kỹ năng: Kích Phát】
【Kích Phát】(Kỹ năng bị động): Có thể kích phát Cấm Khu chưa từng được kích hoạt trong cơ thể mục tiêu (chỉ cần khiến đối phương dao động cảm xúc đủ lớn là được).
Lâm Phong cứng đờ.
Lại là kỹ năng bị động...
Tại sao cứ toàn là kỹ năng bị động vậy?
Tại sao không cho tôi một cái kỹ năng chủ động ngầu lòi, ví dụ như: Một chiêu đánh bại Quỷ Diện Vương, yêu quái Nan Đà Xà chẳng hạn?
Một đòn trọng thương cấp Xuyên Cảnh, một cú chém đỉnh Trì Cảnh. Cái nào cũng đủ cứu tôi trước tình huống nguy hiểm trước mắt. Chờ đợi nửa ngày, cậu lại cho tôi cái 【Kích Phát】?
Lâm Phong cực kỳ thất vọng...
“Thôi… Kế tiếp đành phải đi bước nào tính bước đó...”
Đi ngang qua một khúc quanh, Lâm Phong phát hiện một bóng người đang xách chiếc rương đen, chuẩn bị nhét vào cốp một chiếc Santana cũ.
Một lát sau, người đàn ông đó đưa tay vuốt tóc một cách rất có phong cách. Ngậm điếu thuốc, rít vài hơi, tựa người vào bình xăng của Santana, ngân nga một giai điệu Lâm Phong chưa từng nghe qua. Trông rất tiêu sái.
Sao nhìn quen thế nhỉ?
Khoan đã... Không phải là Triệu Không Thành đấy chứ!?
“Tích nhi tích tích tích đắc ~” – Triệu Không Thành dựa vào Santana, đầu ngón tay kẹp tấm thẻ sinh viên của Lâm Thất Dạ.
“Tiểu tử, chờ đấy ~ Sáng mai tao tới Thương Nam Nhị Đại bắt mày!”
Khóe môi Triệu Không Thành khẽ nhếch, như thể đã thấy cả đống tiền thưởng đang vẫy gọi mình.
Chuẩn rồi...
Chắc chắn là Triệu Không Thành không sai!
Triệu Không Thành - Người gác đêm trú tại thành phố Thương Nam, thuộc tiểu đội 136. Cấm Khu số 083 – “Mẫn Sinh Thiểm Nguyệt”, hiện tại vẫn chưa thức tỉnh. Từng phục vụ trong lực lượng đặc chủng, thân thủ phi phàm.
Đặc biệt là bộ đao pháp kia, phải nói là xuất quỷ nhập thần. Ngay cả Trần Mục Dã cũng phải dè chừng.
Đáng tiếc, theo cốt truyện gốc, lúc đối chiến với Quỷ Diện Vương ở khu phố cũ, anh ấy đã thi triển “Quỷ Thần Dẫn Lực” rồi chiến tử. Lâm Thất Dạ vì thế mới gia nhập tổ chức gác đêm, thề sẽ thay Triệu Không Thành canh gác suốt mười năm...
“Tuy tên này hay bày trò bảnh bao, nhưng trong xương cốt vẫn là người tốt. Có nên nhắc nhở hắn một chút không?”
Nhưng vừa nảy ra ý nghĩ đó, Lâm Phong đã lập tức dập tắt.
Với tính cách của Triệu Không Thành...
Làm sao vì lời nhắc của tôi mà từ bỏ? Không có khả năng.
Câu nói “Hoành đao hướng vực thẳm, máu nhuộm trời cao” đã định sẵn anh ta là người trọng tình trọng nghĩa.
Giữa lúc nguy nan ở khu phố cũ, cho dù phải trả giá bằng mạng sống, anh vẫn sẽ liều chết kìm chân Quỷ Diện Vương. Đây chính là Triệu Không Thành...
Còn muốn cứu? Lấy cái gì cứu?
Quỷ Diện Vương cấp Xuyên Cảnh, dù từng bị Trần Mục Dã trọng thương thì vẫn là cấp Xuyên Cảnh.
Mình vừa mới trói định được Lâm Thất Dạ, trước mắt còn đang loay hoay ở Trản Cảnh sơ kỳ. Đi đối phó Quỷ Diện Vương khác nào tự đi tìm chết?
Lúc đó đừng nói cứu được Triệu Không Thành, bản thân không kéo chân sau là tốt rồi...
Nguyên tắc hành sự của Lâm Phong chỉ có một: Phải sống sót trước đã.
Ngay khi cậu định xoay người đổi hướng đi, trong đầu bỗng lóe sáng.
Có thể kích phát Cấm Khu chưa thức tỉnh trong cơ thể người khác...
Hừm, xem ra kỹ năng 【Kích Phát】 này là được thiết kế riêng cho Triệu Không Thành!
Chỉ cần kích hoạt Cấm Khu trong cơ thể anh ấy, lúc anh đối đầu Quỷ Diện Vương, dù không thắng nổi, thì ít nhất cũng không chết thảm như trong cốt truyện. Thậm chí còn có thể trụ đến khi tiểu đội 136 đến tiếp ứng.
Còn việc Lâm Thất Dạ sau đó gia nhập tổ chức gác đêm...
Hừm...
Chỉ cần dùng chút mưu mẹo, chẳng lẽ Thất Dạ lại không ngoan ngoãn chịu trói?
Cậu ấy sợ nhất là dì và A Tấn gặp nguy hiểm, đến lúc đó chỉ cần nói là Cổ Thần Giáo đang theo dõi gia đình họ, buộc Thất Dạ phải gia nhập gác đêm để tìm kiếm sự bảo vệ cho họ.
Tuy làm vậy có hơi vô sỉ.
Nhưng tôi cũng là vì tốt cho cậu, cho dì và A Tấn nữa mà.
Thất Dạ, cậu nhất định sẽ không trách tôi đúng không!?