“Không được, ta đã đồng ý với đứa trẻ kia rồi. Hơn nữa, ta có thể chờ ở đó để ngươi đến cứu, cũng là nhờ có sự trợ giúp của đứa trẻ ấy.”
Hao Thiên Khuyển vừa dứt lời đã nhào tới, móng vuốt suýt nữa quệt thẳng vào mặt Khúc Quân. Hắn giơ tay chắn, đẩy móng vuốt ra rồi tiện tay dùng dây an toàn cố định nó lại trên ghế. Hắn hơi ngẩng cằm, mở miệng đầy vẻ tò mò:
“Không ngờ ngươi lại có duyên với trẻ con đến thế.”
Ừm… có lẽ vì đám trẻ thích thân thiết với những loài có chỉ số thông minh ngang ngửa với chúng chăng?
Đôi mắt to ngơ ngác của Hao Thiên Khuyển nhìn hắn chằm chằm. Việc nó có duyên với trẻ con chẳng phải ai cũng công nhận rồi sao? [ưỡn ngực]! Không được, suýt nữa bị dắt sang chuyện khác rồi! Nếu không phải vì mới tỉnh dậy, pháp lực còn chưa hồi phục, thì đám nhân loại ngu xuẩn kia đã bị nó đập bay cả lũ. Cần gì chờ người đến cứu? Hừ!
Hai tiếng sau, Khúc Quân thuận lợi đưa Hao Thiên Khuyển về nhà. Hắn ném cho nó một phép định thân, sau đó gọi robot vệ sinh tới tắm rửa. Vì sống một mình nên hắn không có robot chăm thú cưng, đành dùng tạm loại này vậy.
Tắm xong cho con chó ngốc, Khúc Quân cũng thấy hơi mệt. Tuy ngủ với hắn giờ không còn cần thiết, nhưng từ sau khi tỉnh lại ở thời đại này, hắn phát hiện ra rằng... giấc ngủ dường như lại giúp ích cho tu hành. Không rõ có phải vì linh khí thiên địa biến đổi hay không.
Trên đường về, hắn cũng tranh thủ kiểm tra thân thể Hao Thiên Khuyển. Không có tổn thương nghiêm trọng — linh lực yếu, da có trầy xước do súng laser, nhưng không đáng ngại. Nhìn con chó đang nằm ngửa bốn chân chổng lên trời ngủ say trên ghế sofa, Khúc Quân bỗng cảm thấy một dự cảm mãnh liệt: từ nay về sau, cuộc sống của hắn sẽ không còn nhàm chán nữa.
Con người vốn là loài sống bầy đàn, hắn cũng không ngoại lệ. Dù hiện tại sống trên Trái Đất khá ổn, nhưng khi tỉnh lại không thấy người quen, cũng chẳng ai bên cạnh — làm sao không thấy cô đơn?
Như vậy… thật sự rất tốt. Trong bóng đêm, khóe môi Khúc Quân khẽ cong, một nụ cười nhẹ nở rộ.
Sáng hôm sau, Khúc Quân bị đánh thức theo kiểu “núi đè” — điều này khiến hắn càng chắc chắn: Hao Thiên Khuyển tuyệt đối không phải mấy con chó eo nhỏ ở Sơn Đông, mà đúng là loại husky ngốc nghếch!
Nghĩ tới hình ảnh một con husky đột biến cao lớn như núi nhỏ nhào lên người... Khúc Quân thật sự không muốn hồi tưởng.
“Khúc Quân! Mau thả ta ra ngoài!”
Hắn giơ tay chỉ về phía cửa:
“Cửa ở đó, không cần cảm ơn!”
Bị dựng dậy từ sáng sớm, tâm trạng hắn khỏi phải nói cũng đủ tệ rồi.
Một lúc sau, trọng lượng trên người hắn cuối cùng cũng biến mất.
“Ta không mở được cửa.”
“...”
Dù ngươi là chó, nhưng ngươi có thể hóa thành người mà!?
Cuối cùng, Hao Thiên Khuyển vẫn không hóa thành người. Bình thường, nó thích giữ nguyên hình dạng chó hơn. Đi bằng hai chân thật sự quá khó tiếp thu — đúng là thẩm mỹ kỳ quặc của loài người ngu ngốc!
Hơn nữa, giữ nguyên hình dạng còn có lợi cho việc khôi phục linh lực. Chủ nhân cũng chưa từng ép nó phải biến thân! Chủ nhân vẫn là tốt nhất! Dù bây giờ chỉ còn cảm nhận được một tia liên kết rất mờ nhạt, nhưng nó tin chắc: chỉ cần kiên trì tìm kiếm, sớm muộn cũng sẽ gặp lại người.
Khúc Quân cảm thấy chỉ số thông minh của Hao Thiên Khuyển không cao, nhưng vẫn hiểu được tâm trạng nôn nóng muốn báo ân của nó. Dù sao, nguyên tắc của thần tiên là không vướng nhân quả. Có như vậy mới mong tu thành chính quả.
Dù không hiểu vì sao bản thân lại dính vào chuyện này… nhưng hắn cũng chẳng quá để tâm. Nhân quả ấy à, dính nhiều rồi thì thêm một chút cũng chẳng sao. Lúc còn ở Thiên Đình, hắn không biết đã đụng phải bao nhiêu chuyện rắc rối nữa. Cái đám đầu óc chỉ có âm mưu hãm hại ấy… nghĩ lại cũng thấy, sống một mình thế này đúng là nhẹ đầu hơn.
Sau bữa sáng, Khúc Quân lên mạng, mở cửa tiệm. Một lát sau, Tiểu Đinh cũng đăng nhập, thu xếp như thường lệ rồi bật nguồn hệ thống robot. Lại thêm một lúc nữa, hắn kết nối với thiết bị đầu cuối. Không còn cách nào khác, trong nhà vẫn còn một con chó ngốc — hắn không ở đây thì ai biết nó sẽ phá nhà đến mức nào!
Quả nhiên, vừa mới vào mạng chưa bao lâu, hắn đã thấy Hao Thiên Khuyển cào tường, tìm mọi cách mở khóa cửa. May mà nó còn biết không được phá cửa, nếu không hắn chắc đã nổi điên. Hắn bước tới, túm lấy cái đầu đang dí sát ổ khóa, kéo nó ra. Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không dám làm vậy. Nhưng giờ linh lực nó còn yếu, chủ nhân không ở đây, chắc cũng... khụ khụ, không nên đắc ý quá!
Hắn xách nó lên, đặt lại ghế sofa, nghiêm túc nói:
“Tối qua ta có tiện tra thử. Nếu ‘đứa trẻ’ ngươi nhắc tới là một bé khoảng bảy, tám tuổi, thì ta có thể nói cho ngươi biết — hiện tại đứa trẻ đó vẫn ổn.”
Dù sao cũng là con ruột người ta, chuyện báo ân là do Hao Thiên Khuyển tự quyết, rõ ràng không liên quan đến đứa trẻ kia.
Kể từ khi Trái Đất bước vào thời đại vũ trụ, xã hội cũng phát triển hơn trong vấn đề sinh sản. Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa, xã hội hoàn toàn chấp nhận. Thật ra, từ hơn 200 năm trước, sau thời kỳ mạt thế, tuy tang thi không quét sạch nhân loại, nhưng môi trường khắc nghiệt cũng khiến dân số giảm mạnh.
Tuy vậy, Thiên đạo chưa từng tuyệt đường người. Nhiều người bắt đầu thức tỉnh thể chất tiềm ẩn — dị năng, tinh thần lực, v.v. Nhờ vậy, Trái Đất mới có cơ hội gia nhập Liên minh Vũ trụ, học hỏi công nghệ, cải thiện môi trường hậu tận thế.
Gia đình đã giúp Hao Thiên Khuyển là một trong những nhóm người từ hành tinh khác quay về Trái Đất vài năm gần đây.
Từ câu chuyện của nó có thể đoán ra, lúc tỉnh lại bên bờ Trường Hà, Hao Thiên Khuyển cực kỳ suy yếu, linh lực gần như cạn. Linh khí thì mỏng manh, nó chẳng khác gì một con chó hoang nằm thoi thóp. Được một đứa trẻ mang về chăm sóc.
Suốt ba ngày sống cùng đứa trẻ trong căn phòng nhỏ ở sân sau, không ai đến hỏi han. Hao Thiên Khuyển không thể hiểu nổi — nhân loại chẳng phải vẫn coi trọng con trai sao? Đứa nhỏ xinh xắn, tuy gầy yếu nhưng hoàn toàn có thể dưỡng tốt. Sao lại bị bỏ mặc?
Sau đó, nó dùng chút pháp lực vừa hồi để bước vào giấc mơ của đứa trẻ, nghe được câu chuyện: mẹ mất, cha tái hôn, mẹ kế sinh ra một đứa em trai có dị năng hệ Hỏa và tinh thần lực cấp A. Kể từ sau khi em trai tham gia thí nghiệm, đứa trẻ bị ghẻ lạnh hoàn toàn.
Nghe xong, Hao Thiên Khuyển vô cùng đau lòng. Được đứa trẻ yêu thương, nó cũng thương lại theo bản năng. Dù không hiểu dị năng là gì, nó vẫn quyết tâm báo đáp — khiến đứa trẻ được yêu thương trở lại.
...Và rồi, con chó ngu ngốc ấy lại chọn cách "hiện linh" — biến thành dáng vẻ người mẹ đã khuất của đứa nhỏ để đi hù dọa vợ chồng kia! Kết quả? Suýt bị bắn thành tổ ong! 2333!
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, khóe môi Khúc Quân đã cong lên không kìm được.
“Aiz, ngươi có biết vì sao bọn họ không sợ mà còn rút súng bắn ngươi không?”
Hiện tại, người có tinh thần lực đều được cấp súng laser. Khi sử dụng, hệ thống sẽ ghi lại toàn bộ quá trình — cũng nhờ vậy viện nghiên cứu mới đến nhanh như thế.
Khúc Quân rất ghét cái xã hội công nghệ cao này — chẳng còn tí tự do nào. Hắn cũng có một khẩu... nhưng tốt nghiệp đến giờ chưa từng đụng tới.
Lúc này, mắt Hao Thiên Khuyển tròn xoe 囧 囧 nhìn Khúc Quân, ngơ ngác hỏi:
“Sao lại như vậy?”
“Bởi vì… bây giờ không còn ai tin vào quỷ thần nữa.”
Quỷ thần đã biến mất hàng ngàn năm. Sau thời kỳ mạt thế, thần linh không cứu giúp, ai còn tin vào họ nữa?
“Cái gì!?”
Hao Thiên Khuyển lập tức biến hình thành người, nhào tới.
Khúc Quân vội né sang một bên, trêu ghẹo:
“Sợ đến mức biến hình luôn à? Có cần khoa trương thế không?”
Hao Thiên Khuyển lúng túng hồi lâu mới biến lại thành chó. Khúc Quân mặt mày chẳng vui vẻ gì, nói:
“Hơn nữa, bây giờ tuổi thọ con người đã kéo dài tới 200 năm. Họ không cần cầu nối dõi nữa, cũng không cần cầu mưa — công nghệ muốn mưa lúc nào thì làm lúc đó. Không cần...”
Nghe đến đây, Hao Thiên Khuyển cảm thấy thế giới thật vô nghĩa. Trong đầu nó hiện ra hình ảnh Long Vương bị bỏ xó, Bồ Tát thất nghiệp, Diêm Vương tức chết... Chỉ còn đọng lại một ý niệm:
“Ta muốn đi tìm chủ nhân!”
...Báo ân gì nữa, chủ nhân quan trọng hơn!
“Bình tĩnh, loại người như chủ nhân ngươi không dễ chết thế đâu. Ngươi ngu thế mà còn sống được, thì chủ nhân ngươi chắc chắn vẫn ổn!”
Lời nói như đùa, nhưng Khúc Quân thật sự tin điều đó. Người như Dương Tiễn không thể bị thời gian đánh bại dễ dàng.
Nghe vậy, Hao Thiên Khuyển lập tức được an ủi. Ừ, chủ nhân là người giỏi nhất, không thể có chuyện gì được! Nó sẽ dưỡng thương, báo ân xong thì... ở lì nhà Khúc Quân chờ chủ nhân tới đón là được rồi!
Khúc Quân thầm rít một câu trong lòng: báo ân thì được, nhưng ở lì nhà ta chơi xấu thì là sao!? Nhà ta hai năm nữa mới trả hết nợ đấy! Đồ chó ngu ngốc không biết nhìn người, ta nhất định phải đòi Dương Tiễn một khoản cho ra trò!
Vài ngày sau, Khúc Quân tìm ra thiết bị đầu cuối cũ, đăng ký lớp học luật và ngôn ngữ phổ thông vũ trụ. Dù Trái Đất còn dùng nhiều ngôn ngữ, nhưng giao tiếp trong học viện và công việc chính thức đều cần ngôn ngữ phổ thông.
Vì chiếc ghế sofa yêu quý, Khúc Quân quyết định: nhất định phải kiếm việc gì cho Hao Thiên Khuyển làm.
Hao Thiên Khuyển hào hứng nhận thiết bị. Nhưng chưa đầy một tiếng học ngôn ngữ... mặt nó đã sụp hoàn toàn: “Ngôn ngữ phổ thông vũ trụ” này rốt cuộc là thứ gì vậy!? Một chữ cũng không hiểu QAQ!