"Vương Tiểu Mai, chắc cô cũng biết tội lưu manh nhỉ? Khuyên cô một câu, không phải chỉ có hành vi mới có thể phán định tội lưu manh, những lời nói lỗ mãng kia cũng tương tự có thể.
Khuyên cô nói chuyện phải biết dùng não, nghĩ xong rồi hẵng nói, loại xuyên tạc, truyền đi lời nói không có căn cứ cũng là một loại hành vi lưu manh. Tôi không muốn để bất cứ người nào ngoài căn nhà này ngày hôm nay biết chuyện này, nếu không cẩn thận tôi tố cáo lên công xã rằng cô là dạng người bịa đặt sinh sự, hành động lời nói không đoan chính, tâm địa vô cùng bẩn thỉu, loại người chắc phải đưa đi nông trường tiếp thu giáo dục lao động."
Sắc mặt Vương Tiểu Mai lập tức trắng bệch, trợn mắt há mồm nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Ở trong nông thôn quá lâu, cô ta dần dần quên mất là..…
Lúc này Vương Tiểu Mai có chút nghĩ lại mà sợ, cô ta thế mà lại quên mất rằng họa từ miệng mà ra.
"Tôi cũng có nói gì đâu." Đã không có có cái sức mà tỏ ra ưu việt hơn người như lúc nãy.
Còn chưa chờ Vương Tiểu Mai giải thích gì, Lâm Ngọc Trúc trực tiếp đứng dậy trở về phòng, ở đây cũng đâu phải là nhà họ Lâm, cô cần gì phải chiều người khác, không có mẹ Lâm dữ như hổ quản lý, cô còn phải giả vờ làm mèo bệnh ư?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT