Vương Tiểu Mai thở dài, nhẹ giọng nói: “Năm thứ hai tôi đến thì lão đại phu đó đã đi rồi, đi rồi cũng tốt, ông ta là một lão trung y...”
Lâm Ngọc Trúc không nói gì nữa, trung y lúc này đã phải chịu sức ép không nhỏ.
“Nhà ăn tri thức này của chúng ta chính là nhà của ông ấy đó.”
“Hả? Ông lão mà sân trước luôn nói là mất rồi chính là ông đó hả.”
“Ừ.”
“Ải? Cô tiếp tục kể chuyện của cô đi.”
Vương Tiểu Mai trầm mặc một hồi lâu mới từ từ nói: “Anh ta cũng là người trong thôn, khi đó tôi cảm thấy con người anh ta rất tốt, tuy ngoài miệng không nói rõ, nhưng tôi cho rằng trong thâm tâm đã ngầm thừa nhận rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play