Chương 12: Du Thuyền Ngoài Đảo
Sáng 10 giờ, trên đại lộ Đông Tam, một chiếc xe hơi màu champagne lao đi với tốc độ cao nhất. Mặt trời to lớn nhảy nhót qua từng tòa nhà chọc trời, ánh nắng xuyên qua khe hở của các kiến trúc, lấp lánh trên thân xe hình giọt nước. Vệt màu vàng nhạt đẹp lạ thường này lặng lẽ chảy trên những bức tường kính san sát nhau của thành phố.
Lôi Đình ngồi thẳng tắp ở ghế sau xe, thỉnh thoảng kéo tay áo lên, nhìn chằm chằm đồng hồ gào to: “Đã bảo anh sớm một chút sớm một chút, biết thế nào là sớm không! Đã nói sẽ kẹt xe, còn cứ chần chừ! Anh là thấy tôi gần đây tính tình tốt, rất hoài niệm phong thái nổi giận của tôi phải không?”
Chiếc đồng hồ thương hiệu chữ “V” này là do Đinh Nhiễm ban tặng cho hắn, để chúc mừng hắn gần đây thuận buồm xuôi gió, từng bước thăng tiến. Mặt đồng hồ thủy tinh sáng bóng quý phái, dây đeo bạch kim đơn giản mà khí chất, ngoài kim đồng hồ màu đen nhạt và các vạch số, không có một chi tiết rườm rà nào, rõ ràng là phong cách của Đinh Nhiễm, Lôi Đình nhìn thế nào cũng thích, không ngừng giơ tay lên xem xét, trong lòng sung sướng, trên mặt treo nụ cười đắc ý.
Người lái xe là một gương mặt lạ, tên là Thứ Vị, vốn là một tài xế nhỏ dưới trướng Mã Bôn, giờ theo Lôi Đình. Tên Thứ Vị sắc bén, nhưng gan lại rất nhỏ, ngày thường nghe nói trên phố thịnh truyền lão đại Lôi tính tình bạo ngược, nóng nảy, lại được gán cho biệt danh “chó điên”, trong lòng đã có chút sợ hãi, giờ phút này từ kính chiếu hậu thấy, lão đại Lôi miệng thì giáo huấn và nói móc, trên mặt lại cười quỷ dị và dữ tợn, không kìm được mồ hôi lạnh chảy ròng, rất sợ mình có sai sót gì, chọc giận tân đương gia của Nghĩa Tự Đầu này.
Ngồi ở ghế phụ, A Kiên lại vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, chính kẻ đã làm chậm trễ thời gian này, khiến Lôi Đình tức giận, lại đường hoàng tìm lý do cho mình: “Anh Lôi, em cũng vì mọi người thôi. Gần đây đường khẩu xảy ra nhiều rắc rối, đổ máu, lại có tang sự, trước khi ra cửa phải cúi chào Quan lão gia tử tế, để mọi người bình an ạ.”
Lôi Đình hướng vào lưng ghế A Kiên đá một cước: “Cúng Quan lão gia có ích gì! Quan lão gia có biết dùng súng không? Có thể kiểm tra hàng hóa không? Có thể chơi bài được không? Quan lão gia dù có uy mãnh đến đâu, cũng chỉ là nhị ca thôi! Muốn cúng, thì mẹ nó phải cúng đại ca!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT