☆. Chương 1

Dưới làn sương mờ từ cửa động bốc ra, một bóng người từ sâu bên trong chậm rãi bước ra, khoác trên mình một chiếc áo choàng trắng muốt lông cáo. Áo choàng thuần trắng ấy, trong ánh nắng xuân tháng Năm, lại có vẻ không thật hòa hợp với không khí rộn ràng xung quanh. Xung quanh cửa động, nhóm yêu tinh nhỏ lập tức hò reo vui mừng như gặp được vị tướng lĩnh, như dân thường gặp được niềm tin và hy vọng mới.

Hùng Câu đứng bên cạnh, vốn không thể biến hình thành tiểu yêu tinh, hôm nay lại phá lệ xuất hiện với gương mặt rõ ràng, nhìn chằm chằm Hành U vừa bước ra, ánh mắt tràn đầy phấn khích, khuôn mặt đỏ bừng, nụ cười rạng rỡ khác thường. “Đợi bao nhiêu năm như thế này, cuối cùng cũng thành công rồi!” Hùng Câu vỗ một cái mạnh lên vai Hành U. Hành U hơi chao đảo, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản, không để ý.

Nhóm tiểu yêu tinh nịnh nọt vội kéo đến, như muốn lấy linh khí từ Hành U để sớm ngày hóa hình thành người. Nhưng Hùng Câu nhận ra vẻ mặt Hành U lạnh tanh, không có chút vui mừng nào sau khi hóa hình, bèn hỏi nghi ngờ: “Sao vậy? Trông cậu không vui chút nào?”

Hành U nghiến răng chịu đựng cảm giác nóng rát, vẫn không rụt cái đuôi lại. Hùng Câu không hiểu ý tứ của hắn, mắt nhỏ trừng chằm chằm, có vẻ đang chờ câu trả lời. Hành U ánh mắt nóng đỏ, vì tu luyện tích trữ trong thung lũng mà quá mệt mỏi, nên chỉ có thể cố gắng kéo lấy cổ áo Hùng Câu rồi lại vẫy vẫy cái đuôi một cách rõ ràng.

“Aaaa——” Hùng Câu hét lên kinh hoảng, khuôn mặt không giống một tiểu yêu bình thường chút nào. Nhóm tiểu yêu cũng giật mình, lông dựng đứng, đứng thẳng người lên, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Đuôi, đuôi, cái đuôi đâu rồi?!” Hùng Câu chỉ thẳng vào phía sau Hành U với vẻ mặt hoảng hốt.

Hành U mở miệng thật sâu, giọng trầm buồn: “Ta cũng muốn biết… ta chỉ còn lại một cái đuôi thôi…”

Hành U đã tu luyện ngàn năm dưới sự chỉ điểm của sư phụ, cuối cùng hóa hình thành người. Nhưng kết quả, con Cửu Vĩ Hồ hàng vạn năm khó gặp ấy, khi hóa hình lại chỉ còn lại duy nhất một cái đuôi! Cửu Vĩ Hồ mà thiếu cái đuôi, giống như chim không có lông, hươu không có sừng, thỏ không có tai, hổ không có móng vuốt — xấu đến thảm hại.

Rõ ràng sư phụ từng nói sau khi hóa hình thành tinh sẽ càng thêm mạnh mẽ, vậy mà bây giờ cái này tính sao? Lừa gạt à?!

Hùng Câu vừa tức vừa ngỡ ngàng, quay sang kính trọng nhìn nhóm tiểu yêu. Rồi hai người cùng trở lại trong động, ngồi xuống mặt đất, lặng lẽ suy nghĩ.

Hành U mặc quần áo mà Hùng Câu mang đến cho mình, rồi bỗng nhiên bận rộn bó buộc tóc theo kiểu băng đô, trông cũng tạm có chút dáng vẻ người thường. Nhìn thấy nét mặt “không mấy hào hứng” rõ ràng của Hành U, Hùng Câu im lặng đặt đĩa đồ ăn vặt lên trước mặt hắn rồi thu dọn lại.

Hùng Câu vốn là gấu đen tinh, đã trải qua sự chỉ điểm của sư phụ, năm năm trước hóa hình thành người, giờ đã là một viên cảnh sát cấp trung. Hai năm trước, khi sư phụ thăng cấp phi thường, trách nhiệm chăm sóc sư đệ được giao lại cho Hùng Câu. Tuy vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sư đệ hóa hình lại gặp phải vấn đề, nên chưa từng hỏi sư phụ cách xử lý “nếu lỡ xảy ra chuyện bất trắc” như thế này.

“Ngoài việc thiếu cái đuôi, còn có chỗ nào khiến cậu cảm thấy khó chịu không?” Hùng Câu, với tư cách là sư huynh, từ trước đến nay rất quan tâm đến sư đệ.

Hành U lắc đầu, “Hiện tại ta không cảm nhận được gì khác ngoài việc mất cái đuôi.” Nếu chỉ là đuôi bị thoái hóa, hắn lẽ ra vẫn còn có thể cảm nhận xương cốt ở đó.

Hùng Câu suy nghĩ một lúc, rồi khô khan nói: “Có lẽ đây là hiện tượng bình thường sau khi hóa hình? Dù sao một cái đuôi không bình thường như vậy cũng gây chú ý mà.”

Hành U tưởng chừng muốn coi thường lời này của sư huynh, nhưng nhớ lại sư phụ đã nhiều lần dặn dò phải tôn kính sư huynh, không được xem thường, nên đành im lặng.

“Giờ cậu có thể liên lạc với sư phụ không? Biết đâu sư phụ có thể giúp giải đáp.”

Hùng Câu lắc đầu ngượng ngùng, “Ta không phải thánh thú, trừ khi sư phụ chủ động tìm ta, bằng không ta không thể liên hệ với lão nhân gia ấy.”

Hành U nghiêng đầu hỏi, “Sư phụ có tìm ngươi không?”

Hùng Câu càng ngượng hơn, “Chưa…”

Hành U thở dài rồi nằm ngửa ra sau, trầm ngâm khoảng mười lăm phút, mới nói: “Nếu chúng ta cũng chưa tìm ra cách, chỉ còn cách chờ đợi. Có thể đến ngày hết hạn kia, họ sẽ quay lại. Hoặc là ta phải nghĩ cách đi tìm họ.”

Thấy Hành U không buông xuôi, Hùng Câu cũng lấy lại tinh thần tỉnh táo, “Đúng vậy, đúng vậy. Sư phụ nói ngươi là linh thú hiếm gặp vạn năm, chắc chắn không có vấn đề gì lớn, chỉ là chúng ta chưa hiểu hết thôi.”

Hành U tiếp nhận lời an ủi ấy rồi mới dành chút tâm tư hỏi ngược lại: “Sư huynh dạo này thế nào?”

Hùng Câu cười ngây ngô, “Ổn cả. Vừa đúng lúc cậu cũng hóa hình, ngày mai chúng ta sẽ lên đường về Kinh thị. Ta đã chuẩn bị cho cậu một công việc tốt, có cái bát sắt bảo đảm sau này không lo đói.”

Nghe Hùng Câu nói vài chuyện về cuộc sống ở Kinh thị, Hành U không từng trải qua, nhưng nhớ lại trước đây sư phụ từng dẫn hắn đến Hối Sơn, qua cửa quan ngoài thành, đi chợ xem người ta buôn bán, nên vẫn có chút hiểu biết về cuộc sống loài người.

“Cảm ơn sư huynh.” Đối với người sư huynh này, Hành U thật sự tin tưởng. Sư huynh sống hiền hậu, luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho hắn.

Sau khi hóa hình, Hành U đến Hối Sơn không nhiều lần, nhưng mỗi lần đều được mang theo chút đồ tốt trong thành. Dù xem mình như yêu thú cấp cao, sư huynh vẫn không coi thường hay xem thường hắn, bỏ qua dạy dỗ của sư phụ, lâu dần cũng hiểu được lòng người sống bên trong.

“Hải, chuyện này có chút phiền toái. Hiện tại đang cần người làm việc, ngươi có thể đi không? Bọn họ đang rất mong đợi.”

Cuối cùng, Hành U cũng hé nở nụ cười đầu tiên kể từ khi hóa hình, mang theo vài phần thoải mái và tự tại.

Hối Sơn là vùng đất hẻo lánh, địa hình phức tạp, vẫn có người đến lui.

Hùng Câu dẫn Hành U xuống núi qua một con đường nhỏ, rồi xe đậu ngay chân núi trong một thị trấn nhỏ.

Thị trấn này tên là Dược Phương trấn, nhà cửa cổ kính chưa bị du lịch khai phá nhiều, nổi tiếng với thảo dược được trồng và bán rất nhiều. Vì thế, trong thị trấn có người lạ lui tới cũng không phải điều hiếm.

Sáng nay hai người chưa ăn gì, lại vừa chia tay nhóm yêu tinh nhỏ trong rừng, bụng đã kêu réo inh ỏi.

Hùng Câu dẫn Hành U thẳng đến một quán ăn sáng nổi tiếng trong thị trấn — nơi mà hắn mỗi lần về đều ghé lại. Quán này đồ ăn vừa ngon, vừa tiện nghi, lại có khẩu phần lớn, rất được tiếng vang ở Dược Phương.

Hai người vận khí không tệ, nhanh chóng chọn món rồi đặt bàn. Chỉ ba phút sau, thức ăn đã được bưng lên.

Ngồi xuống, Hùng Câu nói chuyện rất mạch lạc, tự nhiên.

Hành U liếm môi mỏng, cầm ngay một cây bánh quẩy lớn cắn một miếng, vị thơm ngon lan tỏa; ăn một miếng hoành thánh nhỏ, vị thanh đạm lại ngọt ngào; ngay cả sữa đậu nành cũng đậm đà, tinh khiết và thơm ngon, rất hợp khẩu vị.

Hành U thấy vui, ít nhất đồ ăn ngoài núi ngon hơn nhiều, tạm coi như an ủi chính mình vì mất cái đuôi mà buồn bã.

Hùng Câu phấn khởi thêm phần, cho hoành thánh thêm ba thìa ớt cay đỏ, húp một hơi hết chén mì nóng hổi, rồi thở dài sảng khoái, mặt đỏ ửng không rõ vì cay hay vì vui.

( Khúc này xuống núi rồi mình sửa lại xưng hô…..)  

“Cậu ăn từ từ, đừng vội, còn nhiều thời gian.” Hùng Câu vốn ăn nhanh, do trước đây hay trộm mật ong rồi chạy nhanh, nên tạo thành thói quen ăn nhanh mà không biết chậm lại.

Hành U gật đầu đồng ý.

Quán ăn dần vắng khách, có một cô gái mặc đồ thể dục màu xanh biển, nhìn chừng 24-25 tuổi, bước vào.

Chủ quán niềm nở đón tiếp, xem ra là khách quen.

Cô gái tỏ vẻ mệt mỏi, tay cầm một túi lớn, đi nhanh đến bàn gần cửa, ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển.

Chủ quán vội chạy lại rót cho cô một cốc nước, hỏi: “Dạo này thế nào? Một mình sao?”

Cô gái uống một hơi cạn ly, lau miệng rồi trả lời: “Tôi đi công tác, dù sao cũng đã tới đây vài lần rồi, lại có xe buýt thẳng, nên tự đến được.”

“Con gái một mình đi thế này không an toàn đâu.” Chủ quán nhăn mặt lo lắng.

Cô gái lại khá thoải mái, nói: “Không sao đâu, tôi ăn xong rồi về ngay, sẽ không có chuyện gì.”

Cô ngồi bàn gần bên họ, Hành U liếc nhìn cô, hơi cau mày.

Hùng Câu không mấy để ý cuộc trò chuyện, chỉ chăm chú ăn bánh quẩy.

Hành U chú ý thấy trong quán nhiều người cũng mang theo túi lớn, bên trong có nhiều gói đồ, không rõ chứa gì, nhưng nhìn bên ngoài thì chắc chắn là hàng hóa đến từ cùng một vùng.

“Sư huynh, trong những túi đó là gì vậy?” Hành U tò mò hỏi.

Hùng Câu đang ăn dở miếng bánh quẩy, cắn nửa rồi nhúng vào sữa đậu nành, trả lời:
“Trong trấn này có một vị lão trung y rất nổi tiếng, nhà họ truyền qua nhiều đời, chữa được không ít các bệnh khó chữa. Những người này đều đến khám bệnh, dược quán sẽ cấp thuốc, họ mang về lấy vào ngày hôm sau. Trong túi đó là các loại thuốc đông y đã được đóng gói sẵn.”

Cô gái bên kia bàn chờ đồ ăn, mắt nhìn vô định lang thang khắp nơi, bỗng nhìn thấy Hành U thì ánh mắt bừng sáng.

Hành U không biết vì sao cô gái lại nhìn mình chăm chú như vậy, nhưng cũng không cảm thấy sợ hay khó chịu. Họ nhìn nhau như thể ai sẽ chuyển đi trước — vừa nhàm chán vừa ngây thơ.

Cô gái cười, rồi dịch sang ngồi gần hơn, ghế cách họ chỉ một khoảng, nói:
“Anh đeo kính áp tròng à? Đẹp thật, loại gì thế?”

Kính áp tròng? Hành U không rõ lắm, nhưng thấy cô gái dường như không có ác ý.

Hùng Câu vội giải thích từ bên cạnh:
“Không biết loại gì, người khác cho đeo chơi thôi.”

Cô gái không thấy có gì lạ, tiếp tục hỏi:
“Đẹp thật. Mấy người cũng đến khám bệnh à?”

Hùng Câu lắc đầu:
“Không phải, chúng tôi đến ăn sáng thôi. Trước đây ăn một lần, thấy đồ ăn rất ngon.”

Cô gái gật gù:
“Tôi cũng thấy quán này bữa sáng đặc biệt ngon, mỗi lần đến đều ghé ăn.”

Hành U ngập ngừng một lúc, rồi mở lời:
“Nhà cô có người đang bị bệnh sao?”

Cô gái cười nhẹ, nét mặt hơi buồn:
“Đúng vậy. Chúng tôi vẫn thường ăn thuốc do trung y ở đây kê, tạm thời kiểm soát được cũng không tệ lắm.”

Lão bản nương bê một bát miến canh huyết vịt tới trước mặt cô gái, nói:
“Cô bé này rất hiếu thảo. Mọi người đều nói từ lâu trong nhà có người bệnh không hiếu thảo, nhưng cô bé này chăm sóc mẹ rất tỉ mỉ, còn biết cách làm người khác vui vẻ, thật là một cô gái tốt.”

Cô gái ngượng ngùng đáp:
“Dì đừng khen cháu, cháu chỉ làm bổn phận thôi.”

Sau khi lão bản nương đi tiếp đón khách khác, Hành U tiện tay lấy một tờ giấy ăn, dùng ngón tay vẽ một cái phù chú lên đó, bên ngoài không ai nhìn ra được là gì. Tiếp đó, Hành U lấy trong bao của sư huynh ra một miếng vải đỏ nhỏ, bọc cái phù chú lại.

“Cô giữ lấy cái này, có thể giúp cô bình an trở về nhà,” Hành U nói rồi trao cho cô gái.

Cô gái ngây người nhìn miếng vải đỏ xù xì, dù cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vô thức lại đưa tay nhận lấy — không rõ vì sao, cô có cảm giác an tâm lạ thường, như đã tìm được chỗ dựa khi bất an.

Hành U mỉm cười với cô, khiến cô gái cảm thấy choáng váng trong lòng, vừa kiên định lại vừa thỏa mãn.

Hùng Câu không nói nhiều, Hành U đã ăn xong, hắn tính tiền rồi dẫn Hành U rời khỏi quán.

Chủ quán lúc này đưa bánh bao cho cô gái, thấy cô đang cầm một cục vải đỏ nhỏ trong tay, hỏi:
“Cái này là gì vậy?”

Cô gái hồi tỉnh, nhìn thứ trong tay, tự mắng mình ngốc nghếch, nghĩ rằng lẽ ra nên gọi điện cho tiểu ca ca, lấy thứ đồ vớ vẩn này làm gì? Nhưng đã nhận rồi, cô đành cất vào túi, rồi trả lời:
“Không có gì, chỉ là một mảnh vải đỏ may cái may mắn thôi.”

Chủ quán cười khẽ:
“Cô tiểu nha đầu này, còn mê tín lắm đấy.”

Xe buýt về Kinh thị lúc này không có nhiều người, khác hẳn với trước kia thường đông đúc, giờ thưa thớt hơn hẳn.

Cô gái ôm túi thuốc quý chặt vào ngực, ánh mắt mệt mỏi vì hôm qua không ngủ được. Trên đường về, cô dần chìm vào giấc mơ mơ màng.

Không rõ đã ngủ bao lâu, bỗng một tiếng hét chói tai đánh thức cô. Mở mắt ra, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, tay cầm con dao găm chĩa vào cổ tài xế. Bên cạnh hắn là một người thấp bé, tay cầm dao xẻ dưa hấu, gương mặt đầy vẻ đe dọa.

Tài xế hoảng sợ, không còn cách nào khác đành phải dừng xe bên lề.

Cô gái sợ hãi trong lòng, biết chắc đây là bọn cướp.

Người thấp bé cười hắc hắc:
“Thức thời thì cứ ngoan ngoãn mà đưa hết ra, tiền mặt, thẻ ngân hàng, điện thoại đều móc ra! Đại ca hôm nay cần tiền tiêu, ai không nghe lời thì ta chỉ có cách ‘dạy dỗ’ cho yên chuyện.”

Trên xe, các nữ hành khách run rẩy, các nam hành khách im lặng như chim cút.

Người thấp bé móc ra một túi nilon đen, ra lệnh cho mọi người nhanh chóng đổ hết đồ vào túi.

Khi tới lượt cô gái, hắn nhìn sang một thanh niên bên phải. Thanh niên ấy vẻ mặt bình thản, không có ý định đưa đồ, cũng không dám chống đối.

Thấy thanh niên chậm chạp, người thấp bé tức giận hét to:
“Chạy nhanh! Mẹ kiếp, quên lời ta vừa nói rồi à?!”

Thanh niên ôm chặt điện thoại, ngồi lì trên ghế, vẫn không chịu đưa.

Người thấp bé tức giận tăng bạo lực, thẳng tay túm lấy cô gái.

Cô gái sợ hãi ôm chặt túi thuốc của mình.

Người thấp bé nói với thanh niên:
“Hành, mày mà muốn chết, tao cho mày chết ngay đây!”

Nói rồi, hắn giơ dao xé rách quần áo cô gái, đồng thời cởi thắt lưng mình ra.

Cô gái hoảng loạn, la hét vang trời, nhưng không ai dám tiến lên giúp đỡ. Thanh niên kia vẫn ngồi lì, đầu cúi xuống không phản ứng.

Nước mắt cô gái tuôn rơi, cô nhanh chóng ôm chặt túi thuốc vào người, van xin:
“Đại ca, đại ca, bên trong có rất nhiều tiền mặt và điện thoại, xin hãy tha cho tôi…”

Nghe thấy có tiền, người thấp bé có vẻ tỉnh táo lại chút, vội vàng xô cô gái ra rồi cướp túi thuốc trong tay cô.

Đột nhiên, một ngọn lửa bùng lên ở tay người thấp bé, đốt cháy áo khoác của hắn.

Hắn gào lên kinh hoàng, ném túi thuốc ra xa, nhưng ngọn lửa lan nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bốc cháy dữ dội trên người hắn.

Người đàn ông cao lớn thấy vậy định nhảy xuống xe chạy trốn, nhưng bị vật gì đó vướng chân ngã nhào, người thấp bé cũng ngã theo.

Cô gái run rẩy nhìn cảnh tượng hỗn loạn ấy, tay vẫn giữ chặt túi thuốc quý, lòng hồi hộp không ngừng.

Lúc này, từ trong túi bỗng thoát ra một làn khói nhẹ. Cô gái giật mình sợ hỏa trong túi bốc lên, vội vàng mở ra xem xét, thì thấy chiếc túi vải đỏ nhỏ đã hóa thành tro tàn, chỉ còn lại một mảnh nhỏ chưa tan hết, yên ấm nằm đó…

Tác giả có lời muốn nói:
Mở đầu mới, còn cần sự ủng hộ nhiều hơn từ các bạn! Hãy dành cho tác phẩm một chút quan tâm nhé!
Bản thảo mới sẽ được cập nhật tạm thời vào mỗi buổi tối lúc 8 giờ.
Đây là truyện thuần ngọt, các bạn yên tâm mà thưởng thức. Công (nam chính) sẽ sớm lên sân khấu “so vãn” (tầm chừng sau mười chương nữa), vậy nên trước hết cứ hãy thưởng thức màn trình diễn của Hành U đã nhé!

*

Nhắn lại đưa 100 cái bao lì xì ha ~ ngày mai đổi mới đưa! Ái đại gia!

……….truyện được mua raw để up và edit tại Wikidich.com ✤ Lilyruan0812

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play