Trần Tắc Miên là một nhân viên quèn, xuyên vào một cuốn sảng văn nam tần*, trở thành đàn em tay sai bên cạnh nam chính Lục Chước Niên.
(nam tần: kênh/chuyên mục truyện hướng đến độc giả nam)
Lục Chước Niên xuất thân hào môn, một cậu chủ nức tiếng Kinh Thành (Bắc Kinh), gia thế sâu không lường được, vẻ ngoài tuấn tú bức người. Dù trong giới con nhà giàu, anh cũng là một vị Thái tử gia được người người săn đón.
Để lấy lòng Lục Chước Niên, tên đàn em trong nguyên tác đã vứt bỏ cả lòng tự trọng lẫn giới hạn cuối cùng, răm rắp nghe lời, gọi là đến bảo là đi. Ấy thế mà, bạn bè của Lục Chước Niên lại chỉ coi cậu ta như một con chó.
Đám cậu chủ mặc sức sai bảo, trêu chọc, mỉa mai và sỉ nhục cậu ta.
Là một “xã súc” chính hiệu, Trần Tắc Miên đọc đến đây mà tức đến nỗi nắm đấm cũng phải siết chặt.
Sảng văn mà chỉ ngược một mình tôi thôi á?! Dựa vào cái gì!!!
Chí lớn không người nâng đỡ, ta tự mình đạp tuyết tìm đường lên đỉnh cao! Đã đến lúc cho đám cậu ấm kia biết thế nào là sức mạnh thực sự của một “xã súc” hắc hóa rồi.
Nhưng điều Trần Tắc Miên không ngờ tới là, cái gọi là “sai bảo” và “sỉ nhục” trong miệng bọn họ lại là:
Cậu chủ A ra ngoài, có tài xế riêng không dùng, cứ nhất quyết bắt cậu đến đón.
Trần Tắc Miên ba chân bốn cẳng chạy tới, A ném cho một chùm chìa khóa siêu xe, cười khẩy: “Xe nát chó còn không thèm ngồi. Màu của chiếc Maserati này hợp với cậu đấy, lái đi.”
Cậu chủ B mua nhà, có môi giới không thèm gọi, cứ nhất quyết bắt cậu đi cùng.
Trần Tắc Miên vừa mới sờ vào đồ nội thất gỗ gụ trong biệt thự cao cấp, B liền ném tới một cuốn sổ đỏ: “Tiện tay mua cho cậu một căn đấy, mở mang tầm mắt nhiều vào rồi sẽ không thấy gỗ gụ đắt nữa.”
Cậu chủ C đầu tư, có cố vấn chuyên nghiệp không hỏi, cứ nhất quyết bắt cậu chọn giúp.
Trần Tắc Miên nhìn từng mã cổ phiếu đến ngẩn người, C ném cho cậu một chiếc thẻ ngân hàng, nói giọng khinh khỉnh: “Cho cậu 10 triệu (NDT) làm quen trước, lãi thì cậu hưởng, lỗ tôi chịu.”
…
Đây… Đây mà là sỉ nhục á?
Cũng… cũng sướng thật đấy.
Dưới sự “ăn mòn” của đồng tiền, Trần Tắc Miên mất hết mọi ý chí phản kháng và chiêu trò.
Chí lớn -40%
Số lượng bất động sản +40
Khí thế hắc hóa -100
Số dư tài khoản +100.000.000.000
Khi cậu bạn thân D định tặng một chú cún con dễ thương cho Trần Tắc Miên, Lục Chước Niên, người vốn luôn ung dung bình thản bỗng thấy lòng dạ rối bời.
Lục Chước Niên dồn Trần Tắc Miên vào góc tường, ánh mắt trĩu nặng: “Bọn họ đối xử với cậu như vậy, đều là do tôi sai khiến. Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Lông mi Trần Tắc Miên khẽ run. Cậu ngước nhìn Lục Chước Niên một cái rồi vội cúi đầu, ngượng nghịu đáp: “Vậy… vậy cứ ‘sỉ nhục’ tôi thêm chút nữa đi.”
_
Sau này, Trần Tắc Miên bị ép sát vào cửa kính sát đất, vô cùng hối hận vì đã vì tiền mà nói năng bừa bãi.
Lục Chước Niên bóp cằm cậu, ép cậu nhìn chính mình trong gương, hơi thở nóng rực, giọng nói khàn đặc: “Miên Miên, thích bị ‘sỉ nhục’ như vậy không?”
Hướng dẫn đọc:
【1】 Công có chứng nghiện ★. (★ là một yếu tố bất ngờ/bí mật)
【2】 Song khiết. (Cả công và thụ đều trong sạch)
【3】 Công là siêu cấp tình si, sinh ra trong gia đình đại phú đại quý.
【4】 Tên của thụ (Trần Tắc Miên) lấy từ câu thơ: "Dưới trăng trước gió, tiêu dao tự tại, hứng thì hát vang, mệt thì ngủ say." Xét về mặt ý cảnh, độ thích ứng của cậu ấy cũng cao lắm nhỉ?
【5】 Bạn thân D định tặng một chú chó con (nghĩa đen), nhưng công lại nghĩ đến "loại chó" kia (ám chỉ người) nên phát hoảng.
Tag: Cường cường, hào môn thế gia, yêu sâu sắc, ngọt sủng, sảng văn, trưởng thành
Vai chính: Trần Tắc Miên, Lục Chước Niên
Một câu tóm tắt: Chẳng lẽ vì lòng tự trọng mà không cần tiền được sao?
Thông điệp: Chân thành là vũ khí tốt nhất.