Tiếng đàn uyển chuyển như nước chảy róc rách, kéo dài không dứt, vừa trong trẻo vừa trong sáng, cứ như vậy chảy vào lòng người, đừng nói Chân Miêu Hồng và Quách Hoài Thần trên lầu hai nghe như mê như say, đến cả mấy cha con Quý Kiến Quân vẫn luôn nghe tiếng đàn của Tô Đan Hồng ở tầng một vẻ mặt cũng hưởng thụ.
Sau một khúc nhạc kết thúc, Chân Miêu Hồng và Quách Hoài tHần mới tỉnh lại, sau đó, Quách Hoài Thần liền kích động đứng lên vỗ tay mạnh.
"Dì Đan Hồng, kỹ thuật đàn của dì đúng là cấp bậc cao thủ ấy chứ!" Quách Hoài Tần cực kỳ hưng phấn nói.
"Em nói thật cho chị một câu, rốt cuộc em có phải tiểu thư khuê các thời cổ đại không đó?" Chân Miêu Hồng nói.
Tô Đan Hồng nghe thế thì sửng sốt, lại nhìn sắc mặt chị ấy cũng dở khóc dở cười, biết chị ấy đang nói đùa, cũng phối hợp đáp: "Bị chị nhìn ra rồi."
"Con bé này, quen biết lâu như vậy, thế mà em lại giấu diếm chị lâu thế, mãi đến hôm nay chị mới biết em biết đánh đàn cổ đấy!" Chân Miêu Hồng nói.
Kích động lần này, gọi cả con bé.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT