Mẹ Quý liền gắp cho nó, chỉ là Quý Kiến Văn nhịn không được mà nhìn Vân Hạo một cái.
Trong lòng Vân Lệ Lệ cảm thấy sắp có chuyện xấu, may có Yên Nhi giải nguy, cười nói: "Cha, trước kia con thật sự có gọi bác ba ta cha, gọi bác gái ba ta là mẹ à?"
Nghe vậy, sự chú ý của Quý Kiến Văn bị dẫn đi chỗ khác, cười nói: "Còn không phải sao, năm đó cha và mẹ con vì trả tiền nợ mua nhà, nên phải để con ở nhà, sau đó con bị bà con bế đến nhà bác ba của con ở, sau đó cha và mẹ con trở về, con còn không nhận ra bọn ta, một mực đòi đến nhà ba bác con tìm cha mẹ, phải dỗ dành con một thời gian, con mới sửa lại cách xưng hô."
Vân Lệ Lệ liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp lời: "Năm đó cha mẹ cũng không có cách nào, khi đó vì mua căn nhà này, ba và mẹ con đã đập nồi bán sắt, móc hết toàn bộ tiền trên người."
"Lúc ấy đưa con đi quả thật cũng là không có cách nào khác, nhưng cho dù con ở bên cạnh cha mẹ, cũng không thể tốt được bằng khi con còn ở với bác ba và bác gái ba của con." Quý Kiến Văn nói.
Về điểm này cho dù Vân Lệ Lệ là mẹ ruột cũng không thể không thừa nhận, chị dâu ba Tô Đan Hồng này đối xử với con gái của cô ta, quả thật còn tốt hơn so với con đẻ.
Cách dạy dỗ tốt mà không phải quá mức chiều chuộng sinh hư, sự yêu thương của cô có dạy dỗ trong đó, bây giờ con gái lớn lên tốt như vậy, hiểu chuyện như vậy, con gái cô ta được như vậy cũng là nhờ lúc trước được dạy dỗ ở nhà cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play