"Chỗ nho còn thừa kia thì để lại nhà mình ăn, không bán nữa, những người bán nho kia chắc khoảng mấy ngày nữa sẽ tới, cha đi mua một ít nho giống về, đến lúc đó trồng ở vườn quả số hai, sang năm nhà mình lại có thể bán nho rồi." Quý Kiến Quân nói.
Anh bế thằng bé về nhà mà không tốn chút sức lực nào, vô cùng khỏe mạnh.
Còn Tường Tường đang hưởng thụ tình yêu của cha, nỗi buồn do bị bán hết ngựa cũng tan biến hết cả, còn đòi ăn nho ở sau vườn.
Quý Kiến Quân là người chiều con, đòi gì được nấy nên hái cho thằng bé một chùm, Tường Tường liền đi rửa nho, sau đó đem ra ăn cùng cha, hai cha con cùng ăn hết chùm nho đó.
Tường Tường nhận được sự an ủi cực lớn, nghe thấy bên ngoài có đám bạn gọi, liền chạy vào nhà lấy hình dán anh em hồ lô chạy ra ngoài.
Tô Đan Hồng nói: "Sao an ủi được nhanh vậy? Nó mới về nói với em anh bán hết ngựa rồi, mắt còn rơm rớm."
Cô không biết an ủi con thế nào nên kêu thằng bé đi tìm cha để hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play