Cũng khó trách, trên núi đều là không khí trong lành, ba bữa đều được ăn ngon, còn có điểm tâm trà bánh, có canh ngon để uống, đều là đồ bổ khiến tâm tình vui vẻ thì có thể không tốt lên được sao?
Ông Trương cũng thực sự rất thích nơi này, mỗi ngày mặc dù phải phụ trách nấu cơm, nhưng ông vẫn rất vui vẻ, không cảm thấy đây là việc gì khó cả.
Con người khi đến một độ tuổi nào đó đều không muốn mình trở thành người vô dụng, nếu rảnh rỗi quá khiến trong lòng không yên, đến lúc đó sẽ thấy bất lực.
Cho nên có chút việc để làm là tốt nhất, mỗi ngày đạp xe đạp đi mua chút thịt, cá thì không cần, muốn ăn gì thì ra vườn hái, trong vườn không có thì trong thôn nhất định sẽ có, có thể đi mua, nhưng đừng nên dùng nhân tình mà cứ mua là được.
Ngoài ra, còn phải dạy bảo Nhân Nhân, bây giờ cũng bắt dầu dạy Tề Tề một vài thứ rồi, mỗi ngày đều có không ít việc để làm, đủ để ông cụ phát huy hết năng lực của mình.
Vì thế, cuộc sống trôi qua rất phong phú.
Đến lúc phát tiền lương thì Tô Đan Hồng đều để tự mỗi người đến đây lấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play