Đừng nhìn ông Trương có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng ông ấy có chút không được tự nhiên, ông ấy không muốn sống một mình trong căn nhà lớn không một ai thân thích ở Bắc Kinh kia, như vậy quá cô đơn, mỗi ngày trong nhà đều vắng vẻ lạnh lẽo.
Sau khi nhận con nuôi, ông muốn qua bên này ở, tuy sức khoẻ ông ấy hơi yếu nhưng vẫn rất khỏe mạnh, nếu thích hợp, ông ấy sẽ ở bên này sống mấy năm, chờ xương cốt ông kém đi, đến lúc đó ông ấy sẽ về Bắc Kinh, không liên lụy con nuôi nữa.
Còn về phí sinh hoạt gì đó, ông ấy có tiền lương, bên Bắc Kinh sẽ trực tiếp chuyển vào tài khoản của ông ấy, ông ấy đi bưu điện lấy là được, không cần Kiến Quân nuôi mình.
Từ Bắc Kinh đến đây, tổng cộng hết năm ngày.
Ông Trương vừa ra khỏi ga tàu hỏa, Quý Kiến Quân liền tìm thấy ông.
Quý Kiến Quân không phải đến đón người một mình, anh còn mang theo Nhân Nhân và Tề Tề đến cùng.
Nhân Nhân còn có ấn tượng, lúc đó nó gọi ông nhưng Tề Tề đã quên gần hết, nhưng trước mắt cũng kêu ông Trương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT