"Anh cũng nghe hàng xóm tới hỏi, anh mới biết, cha nuôi khoe khoang với người khác anh là con nuôi của ông." Quý Kiến Quân bất đắc dĩ nói.
Tô Đan Hồng nghe vậy dở khóc dở cười: "Vậy anh cứ nhận hả?"
"Ông ấy rất quý Nhân Nhân và Tề Tề." Quý Kiến Quân nói như vậy.
Quan trọng nhất chính là ông cụ quá cô đơn, người thân đều đã bị nạn từ sớm, đưa mắt nhìn không thấy ai thân thuộc, thời điểm lúc anh nghe được cũng rất cảm khái, cộng thêm Nhân Nhân và Tề Tề cũng đều rất thích ông ấy, thế nên anh nói với ba mẹ anh rồi.
Cha mẹ anh không ý kiến, bọn họ cũng vừa vặn ở đó nên liền ăn một bữa cơm, Quý Kiến Quân nhận tiện nói ra việc đồng ý kết nghĩa.
Ông Trương cười đáp ứng, lúc đó thì cười đồng ý nhưng ông cụ lại quay lưng đi lau nước mắt.
"Cha nuôi nói năm sau ông ấy về hưu, đến lúc đó anh dự định đón ông ấy đến chỗ chúng ta bên ở này ở." Quý Kiến Quân nói: "Lúc đó vườn trái cây thứ tư của chúng ta vừa vặn thiếu người trông giữ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play